Chương 1
Nữ Vương Thời Mạt Thế Tay Cầm Kịch Bản Pháo Hôi
Edit: Kim Dung
Trong căn phòng tối tăm, vách tường bong tróc, bóng đèn trên trần nhà lung lay sắp đổ.
Nằm trên 1 chiếc giường gỗ, là một cô gái với khuôn mặt nhỏ chữ điền tinh xảo. Ngũ quan từ lúc sinh ra đến giờ, khuôn mặt chữ điền rõ nét, khí chất mạnh mẽ. Tuy rằng cô gái còn chưa mở mắt, nhưng có thể nhìn ra hai phần xinh đẹp.
Khi ánh mặt trời khuất sau chân núi, ánh đèn ven đường sáng lên, thế giới của màn đêm chính thức bắt đầu.
Trong thế giới thành thị phồn hoa, xa hoa truỵ lạc, ngựa xe như nước, không ai để ý đến căn phòng cho thuê trong con ngõ nhỏ lộn xộn, không có ánh đèn.
Đôi mắt dưới mí của gái khẽ lăn, ý thức dần trở lại, cô từ từ mở mắt.
Đôi mắt sâu lắng nhìn cảnh tượng trước mắt, không chút dao động.
“Trở về rồi à?”
Cô cất tiếng, âm thanh khàn khàn, do đã lâu chưa uống nước.
“Đúng vậy, hoan nghênh ngài đã hoàn thành tất cả nhiệm vụ và trở về thế giới của mình”.
Diêu tình cười nhạo một tiếng, dùng đôi tay gần như đã không còn chút sức lực để cố kéo mình ngồi dậy.
“Đem người sống vào thế giới tận thế, loại sai lầm này hệ thống chủ của các ngươi không bị trừng phạt sao?”
“Cầu buông tha”
Diêu Tình không để ý đến nó, đưa tay vén lọn tóc trên mặt, cô đứng dậy xỏ chân vào đôi dép rách ở mép giường, bước tới chiếc cửa sổ duy nhất ở trong phòng.
Phía bên ngoài cửa sổ phơi 2 bộ quần áo, vì bên ngoài không có ban công, cho nên thường ngày cũng chỉ phơi quần áo duy nhất ở chỗ này.
Đối diện căn phòng cho thuê là 1 toà nhà chính, trên đỉnh toà nhà có 1 cái màn hình lớn, trên đó hiện lên là 1 gương mặt thanh tú của 1 người phụ nữ xinh đẹp.
Mười năm rời đi, giới giải trí có nhiều thay đổi, Diêu tình đương nhiên không quen biết người đó.
Liếc qua một cái, cô không còn chú ý nữa.
Cô xoay người, nhìn chung quanh phòng rồi hỏi 406: “Chỗ này… không giống lúc tôi rời đi nhỉ?”
Hệ thống trầm mặc không nói.
Diêu Tình cũng không phải xuyên không đến thế giới này, cô vốn dĩ chính là người của thế giới này.
Vào năm 15 tuổi, bởi vì 1 tai nạn xe hơi, cô và 1 cô gái cùng tuổi tên là Lâm Na từ 1 thế giới song song hoán đổi thân xác.
Không đúng, không thể nói là trao đổi thân thể, cô là bị Lâm Na ép kéo vào tận thế.
Lâm Na yếu đuối vô dụng, sống đến năm 15 tuổi ở thế giới mạt thế dựa vào trồng trọt trong căn cứ để kiếm điểm.
Nhưng căn cứ bị Bầy tang thi sống phá, cô bắt đầu lang bạt kỳ hồ, không nơi nương tựa.
Vì vậy, khi Lâm Na nhặt được một hệ thống đầy đủ trong hầm bí mật của căn cứ, điều đầu tiên cô làm là dùng tất cả điểm tích luỹ để đổi lấy 1 thế giới khác.
Và Diêu Tình chính là người vô tội bị cô ép trao đổi thân xác.
Đến thế giới tận thế, Diêu Tình cũng hoảng loạn 1 thời gian, nhưng để sống sót, cô bắt buộc phải cố gắng.
406 nói với Diêu Tình, chỉ cần cô tích luỹ đủ điểm, là cô có thể trở lại thế giới của mình.
Diêu Tình giết Tang thi, xây dựng căn cứ, chiêu mộ nhân tài và ổn định thế giới. Điểm số ngày 1 tăng lên cuối cùng cô cũng có thể quay trở về thế giới của mình.
Cho dù, ở mạt thế cô đã có thuộc hạ của mình, nhưng Diêu Tình từ đầu đến cuối không quá thích mạt thế.
Cho nên, cuối cùng cô vẫn lựa chọn trở về.
Mặc dù đã 10 năm, nhưng cô vẫn nhớ rõ, thời điểm cô rời đi, cha mẹ cô vẫn còn, gia đình khá giả.
Diêu Tình nheo mắt: “Sao chớp mắt cái, đã nghèo thành thế này”
406 lúng túng, nhưng vẫn nói: “Mặc dù đã gửi Lâm Na trở lại, nhưng ký ức của cô ta thì chúng tôi không thể thu hồi, Nói cách khác, 10 năm qua Lâm Na đã làm gì ở thế giới này đã làm những gì đã không thể nào biết được.
Hồi sau, 406 nhỏ giọng lại. Mắc phải sai lầm lớn như vậy, vì không đủ điểm tích luỹ nên không thể điều chỉnh lại con người như lúc đầu. Cuối cùng vẫn là nhờ cô nỗ lực mới tích đủ điểm để quay trở về.
Diêu Tình nhìn tay mình, đã gầy ruộc đến mức da bọc xương, và cơ thể gần như kiệt quệ đang được dần phục hồi bởi tinh thần lực. Cho dù không biết Lâm Na đã làm những gì, nhưng đủ để thấy đều là những điều không tốt.
“Ở tận thế không sống nổi thì thôi, đến thế giới này với kinh nghiệm tận thế mà vẫn không sống nổi”
Diêu Tình nheo mắt: “Thôi kệ, để sau này từ từ điều tra, hiện tại cơ thể này cần nghỉ ngơi và ăn uống.
Hệ thống không dám ý kiến.
Căn phòng rất đơn sơ, chỉ có một chiếc giường ván gỗ, một cái tủ, còn có 1 cái bàn cũ nát dựa vào bức tường cũ.
Trên bàn có 1 chiếc lồng bàn, Diêu Tình tiến đến mở ra, bên trong có 1 đĩa rau xanh héo úa, cùng một phần khoai tây đã lên men.
Diêu tình nhíu mày, chậc một tiếng: “Khoai tây xào?”
406 liền xấu hổ cười nói: Sáng mai đi ra ngoài sớm, bên ngoài có một quán bán đồ ăn sáng.
Cũng chỉ có thể như vậy, mặc dù cơ thể này đã đói tới cùng cực rồi.
Nhưng Diêu tình có năng lực tinh thần, thân thể này đang dần được chữa trị. 10 năm sinh sống ở thế giới mạt thế, không đến mức không chịu nổi đói khát này.
“Ngủ đi” Diêu Tình đặt lại lồng bàn lên thức ăn rồi nằm xuống giường.
Ngày hôm sau, ngoài cửa sổ chim sẻ vừa đáp xuống dây điện cất vài tiếng kêu. Diêu Tình liền mở mắt.
Sau một đêm chữa trị, cơ thể đã có sức lực, nhưng đói khát như cũ không có giảm bớt.
Cô cần được ăn uống, nhưng trên người lại có mùi chua khó chịu. Diêu Tình nhìn chung quanh 1 vòng, bên cửa sổ có 1 cái ống dẫn nước. Cô tiện tay liền cầm một cái chậu rửa mặt đến hứng nước ngay tại chỗ tắm rửa qua loa.
Sau đó, cô kéo trên cửa sổ xuống chiếc áo ba lỗ màu xám cùng chiếc quần thể thao cùng màu mặc lên, tiếp theo cô bắt đầu tìm kiếm tài sản mà Lâm Na để lại, phòng rất đơn giản, không có nhiều chỗ để cất giấu tài sản.
Diêu Tình đưa tay mò mẫm xuống dưới một chút đã tìm thấy ở góc tủ một chiếc ví.
Diêu Tình đưa mắt nhìn xuống chiếc ví vừa mở ra, bên trong là 2 tờ tiền giấy màu đỏ trị giá 100 đồng.
Cô lấy tiền ra đặt dưới ánh mặt trời để nhìn, Diêu Tình bật cười: “Tiền mới sao?”
10 năm trước, thời điểm cô rời đi, tiền vẫn chưa có màu này.
Điều này làm cho cô lần đầu ý thức được rằng mình đã rời xa thế giới này 10 năm, cho 2 tờ tiền vào túi, tiện tay khoác chiếc áo hoodle màu xám khoác treo sau cửa, cô mang giày và mở cửa đi ra ngoài.
Bên ngoài cửa là 1 cái hiên tối tăm, ánh sáng rực rỡ từ bên ngoài không thể chiếu qua hành lang dãy này.
Diêu Tình cũng không để ý, cô không e sợ bóng tối.
Hiện giờ thời tiết đã có chút se lạnh, dù có năng lực tinh thần bảo vệ, nhưng thân thể chưa hoàn toàn hồi phục, một chút lạnh lẽo này khiến cho cô phải nhanh chóng đút tay vào túi áo khoác hoodle.
“Nói mới nhớ, cô còn chưa từng thấy dáng vẻ lúc trưởng thành của mình”. Bởi vì trong phòng không có gương, ngày hôm qua Diêu Tình lại thực sự quá mệt mỏi, bây giờ cô mới tò mò bộ dạng của mình sau 10 năm trông như thế nào?
406 ngoan ngoãn chiếu một bức ảnh vào trong tâm trí cô, để Diêu Tình có thể trực tiếp nhìn thấy.
Diêu Tình không hài lòng với bộ dạng này, gầy trơ xương, nhưng cô vẫn nói: “Tôi đẹp hơn Lâm Na chứ”?
406 nịnh nọt rất kêu: “Đương nhiên rồi”.
Đi đến cuối, chính là một cái cầu thang, tay vịn đã rỉ sắt, vách tường là những nét vẽ chi chít xấu loang lổ, trên mặt đất chồng chất tro bụi cùng rác rưởi.
Sự tồi tệ của môi trường hiện rõ.
Diêu Tình chỉ liếc qua sau đó nhẹ nhàng mà đi xuống dưới.
Đã trải qua thời mạt thế, rất ít điều có thể đả kích đến cô.
Cô ở tầng 4, khu làng trong thành phố luôn bừa bộn, người làm thuê tứ xứ tập trung, nơi này người đông, phức tạp, mâu thuẫn lớn.
Nhưng cũng có một lợi thế, ở đây có nhiều cửa hàng nhỏ, giá cả phải chăng, buổi sáng có nhiều quán bán đồ ăn từ rất sớm.
Diêu Tình xuống đến tầng 1, những người qua đường nhìn thấy cô đều khựng lại một chút, rồi lại vờ như không nhìn thấy.
Diêu Tình không bận tâm, quay người đi đến quán ăn sáng đối diện. Nơi này với cô thực sự xa lạ, 10 năm sau trở về, xuất hiện ở 1 nơi xa lạ, tình huống và hoàn cảnh xa lạ.
Nhưng những điều này không làm nhiễu loạn tâm trí cô, bởi vì không có gì tồi tệ hơn việc đang đi nhập học lên cao trung, bỗng nhiên bị ném vào một bầy xác sống.
12
1
4 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
