0 chữ
Chương 1
Chương 1: Nhấn công tắc nguồn điện – Bi kịch mở màn (1)
Thời điểm hiện tại, nơi ký túc xá khu R của một trường học nào đó thuộc Học viện Khoa học Tinh học.
“A… Tức ngực quá, tôi muốn chết, không thở nổi nữa!”
Tiếng rêи ɾỉ pha lẫn chút tuyệt vọng bỗng vang lên trong đại sảnh tĩnh lặng. Một nữ sinh với khuôn mặt y như mì sợi chưa nấu chín đang ôm điện thoại, lăn lộn trên ghế sô pha như thể muốn biểu đạt nỗi thống khổ không lời nào miêu tả nổi: “Tôi thật sự muốn chết…”
“Thuận buồm xuôi gió nhé.”
Cô gái ngồi ở ghế sô pha đối diện vẫn bình tĩnh gõ bàn phím lạch cạch, đến cả chân mày cũng không buồn nhấc lên.
“Bên sông Vong Xuyên, cầu Nại Hà, hoa bỉ ngạn nở đầy…”
Một nữ sinh khác mở tủ lạnh trong gian bếp nhỏ, vừa lầm bầm vừa lấy thạch trái cây ra.
Nhưng chưa kịp thưởng thức thì cô bỗng khựng lại, đóng sập cửa tủ, chạy như bay lên lầu, bật máy tính, thao tác như gió, xoá đi hộp thạch trái cây vừa lấy, còn không quên ngậm theo cái thìa nhỏ vừa chạy vừa gào xuống lầu: “Truyện này được đấy, tôi nhận trước nha! Ai tranh với tôi là tôi trở mặt đấy!”
“A! Mình thật sự tức ngực muốn chết! Tây Qua cứu tôi với!”
Cô nàng đang ôm điện thoại giơ tay cầu cứu về phía cô gái đang gõ máy.
“Đứng dậy, đi thẳng rồi rẽ trái.”
Tây Qua cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhướng mày, liếc nhìn cô bạn cùng phòng đang theo chỉ dẫn của mình mà lồm cồm bò dậy. Cô không khỏi đỡ trán.
Trí thông minh thế này mà cũng vào cùng khoa với mình á? Có chắc là không đi cửa sau hoặc trường nhập nhầm dữ liệu không vậy?
“Tây Qua… Cậu chỉ tớ đi vệ sinh làm gì?”
Cô bạn kia đã lò dò tới cạnh bồn cầu, ngơ ngác quay đầu lại hỏi.
“Mình định dùng cái bồn cầu đẩy cậu đi cho xong!”
Tây Qua đứng dậy, cầm lấy chiếc điện thoại bị cô bạn làm rơi trên ghế sô pha, khinh thường hừ một tiếng: “Cỏ Vong Ưu Tương Lai? Chính là cái này đúng không?”
“Đúng đúng đúng!”
Cô bạn kia lập tức chạy tới, vẻ mặt đáng thương gật đầu lia lịa: “Truyện này click cao quá nên tớ tiện tay bấm vô xem thử, ai ngờ… Còn tệ hơn cả mấy cái chưa đọc bao giờ ấy!”
“Tớ cũng từng đọc qua, đúng là tình tiết hơi… Vô lý.”
Tây Qua cau mày hồi tưởng lại một chút, nhưng chẳng nhớ nổi cụ thể nội dung gì, chỉ nhớ khi đọc xong cảm thấy khá là… Vô vị.
“Gì mà hơi vô lý? Phải nói là quá lố thì đúng hơn!”
Cô bạn như tìm được tri kỷ, kích động nói:
“Đám nam chính đó ai cũng vì nữ chính mà sống chết, vậy mà chín trong mười người là vừa gặp đã yêu! Trong khi tác giả lại mô tả nữ chính mặt mũi bình thường, vóc dáng thì gầy tong teo. Đám nam chính kia mù hết rồi chắc?”
“Cậu kích động gì chứ? Chẳng phải chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi sao?”
Tây Qua vỗ đầu cô bạn mà an ủi: “Truyện đó là thịt văn, cay văn, hiểu không? Nữ chính chỉ cần nổi tiếng là đủ, tình tiết hay logic gì đó chỉ là phụ.”
“Tớ biết mà!”
Cô bạn giật lại điện thoại, kéo đến phần phiên ngoại cuối cùng.
“Xem cái này nè!”
“Tô Tiêu Hạ? Có phiên ngoại mới à? Tớ chưa đọc!”
Tây Qua lập tức chồm tới, cùng cô bạn kéo phần truyện xuống đọc.
“A ha ha ha ha… Chết rồi!”
“Tây Qua! Cậu còn dám cười!”
Cô bạn kia hoàn toàn nổi giận, giương nanh múa vuốt khắp phòng: “Rõ ràng là truyện tinh tế tương lai, chẳng phải nên viết về cơ giáp mới đúng sao? Hả? Đậu xanh rau má! Tự nhiên nhảy ra biến dị sinh vật với dị năng là sao? Rõ ràng chỉ là một truyện mạt thế đội lốt tinh tế văn mà thôi! Còn nữa, nhìn khúc này coi! Nữ chính chẳng có máu mủ cao quý, tinh thần lực không, võ lực cũng không, uống cái gì thuốc cũng y như uống nước lã, vậy mà lần nào cũng có dị năng mới. Trong khi nữ phụ uống thử một ngụm thì chết ngay tắp lự, hai đứa con nhỏ của cô ta cũng bị đói mà chết luôn!”
“Đừng kích động, đừng kích động…”
Tây Qua vội vàng dỗ dành cô bạn đang bùng nổ cảm xúc, nhưng giọng điệu nghe chẳng có tí sức thuyết phục nào: “Chỉ… Chỉ là một nữ phụ thôi mà…”
“Nữ phụ cái đầu cậu ấy!”
Cô bạn suýt chút nữa quăng luôn điện thoại: “Cậu thử nghĩ xem, nếu cậu trùng tên trùng họ với một nữ phụ, mà nữ phụ đó chỉ xuất hiện trong phiên ngoại vài dòng rồi chết thảm, còn để lại hai đứa nhỏ cũng chết theo, cậu có tức không?”
“Ừm… Đúng là buồn thật, nhưng cậu phản ứng hơi thái quá rồi đó…”
Tây Qua khẽ ho khan, phất tay. Cô quá hiểu cô bạn này, mỗi lần đọc tiểu thuyết là y như nhập ma.
Lần này cô ấy lại trùng tên với nữ phụ, cảm xúc đồng bộ chắc phải 90% rồi. Haiz… Nhiều lúc nhập vai quá cũng mệt thật.
“Nói cho cùng, nó cũng chỉ là một cuốn tiểu thuyết mà thôi…”
“A… Tức ngực quá, tôi muốn chết, không thở nổi nữa!”
Tiếng rêи ɾỉ pha lẫn chút tuyệt vọng bỗng vang lên trong đại sảnh tĩnh lặng. Một nữ sinh với khuôn mặt y như mì sợi chưa nấu chín đang ôm điện thoại, lăn lộn trên ghế sô pha như thể muốn biểu đạt nỗi thống khổ không lời nào miêu tả nổi: “Tôi thật sự muốn chết…”
“Thuận buồm xuôi gió nhé.”
Cô gái ngồi ở ghế sô pha đối diện vẫn bình tĩnh gõ bàn phím lạch cạch, đến cả chân mày cũng không buồn nhấc lên.
“Bên sông Vong Xuyên, cầu Nại Hà, hoa bỉ ngạn nở đầy…”
Một nữ sinh khác mở tủ lạnh trong gian bếp nhỏ, vừa lầm bầm vừa lấy thạch trái cây ra.
Nhưng chưa kịp thưởng thức thì cô bỗng khựng lại, đóng sập cửa tủ, chạy như bay lên lầu, bật máy tính, thao tác như gió, xoá đi hộp thạch trái cây vừa lấy, còn không quên ngậm theo cái thìa nhỏ vừa chạy vừa gào xuống lầu: “Truyện này được đấy, tôi nhận trước nha! Ai tranh với tôi là tôi trở mặt đấy!”
Cô nàng đang ôm điện thoại giơ tay cầu cứu về phía cô gái đang gõ máy.
“Đứng dậy, đi thẳng rồi rẽ trái.”
Tây Qua cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhướng mày, liếc nhìn cô bạn cùng phòng đang theo chỉ dẫn của mình mà lồm cồm bò dậy. Cô không khỏi đỡ trán.
Trí thông minh thế này mà cũng vào cùng khoa với mình á? Có chắc là không đi cửa sau hoặc trường nhập nhầm dữ liệu không vậy?
“Tây Qua… Cậu chỉ tớ đi vệ sinh làm gì?”
Cô bạn kia đã lò dò tới cạnh bồn cầu, ngơ ngác quay đầu lại hỏi.
“Mình định dùng cái bồn cầu đẩy cậu đi cho xong!”
Tây Qua đứng dậy, cầm lấy chiếc điện thoại bị cô bạn làm rơi trên ghế sô pha, khinh thường hừ một tiếng: “Cỏ Vong Ưu Tương Lai? Chính là cái này đúng không?”
Cô bạn kia lập tức chạy tới, vẻ mặt đáng thương gật đầu lia lịa: “Truyện này click cao quá nên tớ tiện tay bấm vô xem thử, ai ngờ… Còn tệ hơn cả mấy cái chưa đọc bao giờ ấy!”
“Tớ cũng từng đọc qua, đúng là tình tiết hơi… Vô lý.”
Tây Qua cau mày hồi tưởng lại một chút, nhưng chẳng nhớ nổi cụ thể nội dung gì, chỉ nhớ khi đọc xong cảm thấy khá là… Vô vị.
“Gì mà hơi vô lý? Phải nói là quá lố thì đúng hơn!”
Cô bạn như tìm được tri kỷ, kích động nói:
“Đám nam chính đó ai cũng vì nữ chính mà sống chết, vậy mà chín trong mười người là vừa gặp đã yêu! Trong khi tác giả lại mô tả nữ chính mặt mũi bình thường, vóc dáng thì gầy tong teo. Đám nam chính kia mù hết rồi chắc?”
“Cậu kích động gì chứ? Chẳng phải chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi sao?”
“Tớ biết mà!”
Cô bạn giật lại điện thoại, kéo đến phần phiên ngoại cuối cùng.
“Xem cái này nè!”
“Tô Tiêu Hạ? Có phiên ngoại mới à? Tớ chưa đọc!”
Tây Qua lập tức chồm tới, cùng cô bạn kéo phần truyện xuống đọc.
“A ha ha ha ha… Chết rồi!”
“Tây Qua! Cậu còn dám cười!”
Cô bạn kia hoàn toàn nổi giận, giương nanh múa vuốt khắp phòng: “Rõ ràng là truyện tinh tế tương lai, chẳng phải nên viết về cơ giáp mới đúng sao? Hả? Đậu xanh rau má! Tự nhiên nhảy ra biến dị sinh vật với dị năng là sao? Rõ ràng chỉ là một truyện mạt thế đội lốt tinh tế văn mà thôi! Còn nữa, nhìn khúc này coi! Nữ chính chẳng có máu mủ cao quý, tinh thần lực không, võ lực cũng không, uống cái gì thuốc cũng y như uống nước lã, vậy mà lần nào cũng có dị năng mới. Trong khi nữ phụ uống thử một ngụm thì chết ngay tắp lự, hai đứa con nhỏ của cô ta cũng bị đói mà chết luôn!”
“Đừng kích động, đừng kích động…”
Tây Qua vội vàng dỗ dành cô bạn đang bùng nổ cảm xúc, nhưng giọng điệu nghe chẳng có tí sức thuyết phục nào: “Chỉ… Chỉ là một nữ phụ thôi mà…”
“Nữ phụ cái đầu cậu ấy!”
Cô bạn suýt chút nữa quăng luôn điện thoại: “Cậu thử nghĩ xem, nếu cậu trùng tên trùng họ với một nữ phụ, mà nữ phụ đó chỉ xuất hiện trong phiên ngoại vài dòng rồi chết thảm, còn để lại hai đứa nhỏ cũng chết theo, cậu có tức không?”
“Ừm… Đúng là buồn thật, nhưng cậu phản ứng hơi thái quá rồi đó…”
Tây Qua khẽ ho khan, phất tay. Cô quá hiểu cô bạn này, mỗi lần đọc tiểu thuyết là y như nhập ma.
Lần này cô ấy lại trùng tên với nữ phụ, cảm xúc đồng bộ chắc phải 90% rồi. Haiz… Nhiều lúc nhập vai quá cũng mệt thật.
“Nói cho cùng, nó cũng chỉ là một cuốn tiểu thuyết mà thôi…”
3
0
3 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
