0 chữ
Chương 49
Chương 49
Càng nghĩ càng thấy tiếc thịt, một cân lận đấy!
Cô tự an ủi mình: Dù dở thì vẫn là thịt, mà thịt thì là thứ tốt, đã thèm thì dù có dở đến đâu cũng không đến mức không ăn nổi, đúng không? Chắc chắn là vậy!
Trong lòng thấp thỏm, gần một tiếng sau, Điền Hinh mới nghe thấy Tô Uý Đông bước ra khỏi bếp, trên tay cầm đĩa thức ăn, vẻ mặt đầy tự tin: "Điền Hinh, anh làm xong rồi, thịt kho tàu, thương hiệu Tô Uý Đông."
Cô thầm nghĩ: Thôi xong rồi, miếng thịt ngon lành của cô đã bị anh làm hỏng mất.
Món thịt kho tàu được bưng lên bàn, Tô Uý Thu và Tô Uý Lan hào hứng muốn ăn, nhưng Tô Uý Đông gạt tay hai đứa: "Khoan đã, để chị dâu thử trước."
Điền Hinh cúi đầu, cố gắng giảm sự hiện diện của mình, mong người khác thử trước, ai ngờ lại bị chỉ đích danh.
Cô lề mề gắp một miếng thịt vào bát, ngửi mùi có vẻ không bị cháy?
Nhưng nghĩ đến trình độ nấu nướng của Tô Uý Đông, Điền Hinh rùng mình, cảm ơn anh đã nhớ đến cô đầu tiên.
Thật sự cảm ơn anh nhiều lắm!
Điền Hinh miễn cưỡng ăn một miếng thịt, cả nhà đều trông chờ nhìn cô.
"Chị dâu, mùi vị thế nào?"
"Ngon không chị dâu? Nói gì đi chứ!"
Tô Uý Đông cũng ghé lại gần, cười hớn hở: "Thịt kho tàu anh làm, thế nào?"
Điền Hinh gật đầu lia lịa, ngon quá trời!
Kỹ năng nấu ăn của Tô Uý Đông giỏi đến vậy sao? Cô cảm thấy còn ngon hơn cả quán ăn quốc doanh!
Thịt kho tàu ở quán ăn ăn nhiều sẽ ngấy, nhưng món của Tô Uý Đông thì béo mà không ngán, trong miệng tràn đầy hương vị ngọt thơm của thịt heo.
Chẳng phải anh chưa từng vào bếp sao? Sao lại biết nấu ăn?
Dường như đoán được thắc mắc của cô, Tô Uý Đông chậm rãi nói: "Đừng xem thường anh, chỗ bọn anh làm việc thường phải tự nấu ăn, lâu dần tay nghề cũng khá lên."
Điền Hinh hâm mộ: "Các anh ăn uống tốt thế, thường xuyên được ăn thịt kho tàu à?"
"Không hẳn, đây là lần đầu tiên anh làm."
Lần đầu tiên? Mà đã nấu ngon vậy sao?
Tô Uý Đông dường như rất hưởng thụ sự tán thưởng của cô, nói: "Có một từ gọi là thiên phú, chắc là hợp với anh đấy."
Còn tự đắc nữa chứ.
Hóa ra, trong một dịp lễ, đầu bếp ở nhà ăn có làm món thịt kho tàu, mỗi người chỉ được hai miếng, Tô Uý Đông thấy ngon nên đã hỏi đầu bếp cách làm.
Đây là lần đầu tiên Triệu Quế Phân được ăn thịt kho tàu. Món thịt này không giống với thịt hầm thông thường, có vị hơi ngọt nhưng lại rất ngon. Bà ấy gắp hai đũa, rồi tiếc nuối nói:
"Đáng tiếc một cân thịt, nếu đem hầm với rau thì có thể nấu được cả một nồi lớn, ăn cũng vẫn ngon như vậy."
Tô Uý Thu ăn đến mức môi bóng nhẫy mỡ, giọng nói có chút lúng búng:
"Mẹ đúng là phá hỏng không khí mà! Anh, thịt kho tàu ngon quá, sang năm mới em còn muốn ăn nữa!"
Ăn của người ta thì miệng ngắn lại, đến tối khi đi ngủ, Điền Hinh lại bắt đầu lo lắng.
Cô thậm chí còn nghi ngờ việc ban ngày Tô Uý Đông đưa cô đi ăn ở quán ăn quốc doanh chính là để lấy lòng cô, mục đích cuối cùng chính là buổi tối có thể chui vào chăn cô!
Tô Uý Đông thể hiện tích cực như vậy, chắc chắn không thể không có mục đích gì, nhất định là có!
Điền Hinh lấy sách vật lý ra, dưới ánh đèn dầu giả vờ đọc sách. Mắt thì dán vào trang sách, nhưng tâm trí lại không đặt vào đó, trong đầu toàn là những suy nghĩ lung tung lộn xộn đánh nhau loạn cả lên.
Không biết đã qua bao lâu, Tô Uý Đông nói:
"Điền Hinh, nửa tiếng rồi mà em vẫn chưa lật sang trang khác."
Điền Hinh "A" một tiếng, vội vàng lật sách, cứng miệng đáp:
"Trang này kiến thức khó quá, em cần phải nghiền ngẫm kỹ."
Nghe vậy, Tô Uý Đông bật cười, kéo chăn lên che miệng, cười một cách sảng khoái.
Giọng nói của anh vang vọng trong căn phòng trống trải:
"Ừm, em nhìn chằm chằm vào mục lục suốt nửa tiếng, đúng là rất khó thật."
Điền Hinh lật về trước một trang, chẳng phải sao? Nãy giờ cô toàn nhìn chằm chằm vào trang mục lục!
Nhìn mục lục suốt nửa tiếng thì thôi đi, còn mạnh miệng nói là vì kiến thức khó quá!
Quá mất mặt, quá xấu hổ rồi.
Điền Hinh che mặt, giọng nói mang theo sự nũng nịu mà bản thân cũng không nhận ra:
"Anh cười nhạo em, em không thèm để ý đến anh nữa!"
Cô tự an ủi mình: Dù dở thì vẫn là thịt, mà thịt thì là thứ tốt, đã thèm thì dù có dở đến đâu cũng không đến mức không ăn nổi, đúng không? Chắc chắn là vậy!
Trong lòng thấp thỏm, gần một tiếng sau, Điền Hinh mới nghe thấy Tô Uý Đông bước ra khỏi bếp, trên tay cầm đĩa thức ăn, vẻ mặt đầy tự tin: "Điền Hinh, anh làm xong rồi, thịt kho tàu, thương hiệu Tô Uý Đông."
Cô thầm nghĩ: Thôi xong rồi, miếng thịt ngon lành của cô đã bị anh làm hỏng mất.
Món thịt kho tàu được bưng lên bàn, Tô Uý Thu và Tô Uý Lan hào hứng muốn ăn, nhưng Tô Uý Đông gạt tay hai đứa: "Khoan đã, để chị dâu thử trước."
Điền Hinh cúi đầu, cố gắng giảm sự hiện diện của mình, mong người khác thử trước, ai ngờ lại bị chỉ đích danh.
Cô lề mề gắp một miếng thịt vào bát, ngửi mùi có vẻ không bị cháy?
Thật sự cảm ơn anh nhiều lắm!
Điền Hinh miễn cưỡng ăn một miếng thịt, cả nhà đều trông chờ nhìn cô.
"Chị dâu, mùi vị thế nào?"
"Ngon không chị dâu? Nói gì đi chứ!"
Tô Uý Đông cũng ghé lại gần, cười hớn hở: "Thịt kho tàu anh làm, thế nào?"
Điền Hinh gật đầu lia lịa, ngon quá trời!
Kỹ năng nấu ăn của Tô Uý Đông giỏi đến vậy sao? Cô cảm thấy còn ngon hơn cả quán ăn quốc doanh!
Thịt kho tàu ở quán ăn ăn nhiều sẽ ngấy, nhưng món của Tô Uý Đông thì béo mà không ngán, trong miệng tràn đầy hương vị ngọt thơm của thịt heo.
Chẳng phải anh chưa từng vào bếp sao? Sao lại biết nấu ăn?
Dường như đoán được thắc mắc của cô, Tô Uý Đông chậm rãi nói: "Đừng xem thường anh, chỗ bọn anh làm việc thường phải tự nấu ăn, lâu dần tay nghề cũng khá lên."
"Không hẳn, đây là lần đầu tiên anh làm."
Lần đầu tiên? Mà đã nấu ngon vậy sao?
Tô Uý Đông dường như rất hưởng thụ sự tán thưởng của cô, nói: "Có một từ gọi là thiên phú, chắc là hợp với anh đấy."
Còn tự đắc nữa chứ.
Hóa ra, trong một dịp lễ, đầu bếp ở nhà ăn có làm món thịt kho tàu, mỗi người chỉ được hai miếng, Tô Uý Đông thấy ngon nên đã hỏi đầu bếp cách làm.
Đây là lần đầu tiên Triệu Quế Phân được ăn thịt kho tàu. Món thịt này không giống với thịt hầm thông thường, có vị hơi ngọt nhưng lại rất ngon. Bà ấy gắp hai đũa, rồi tiếc nuối nói:
"Đáng tiếc một cân thịt, nếu đem hầm với rau thì có thể nấu được cả một nồi lớn, ăn cũng vẫn ngon như vậy."
"Mẹ đúng là phá hỏng không khí mà! Anh, thịt kho tàu ngon quá, sang năm mới em còn muốn ăn nữa!"
Ăn của người ta thì miệng ngắn lại, đến tối khi đi ngủ, Điền Hinh lại bắt đầu lo lắng.
Cô thậm chí còn nghi ngờ việc ban ngày Tô Uý Đông đưa cô đi ăn ở quán ăn quốc doanh chính là để lấy lòng cô, mục đích cuối cùng chính là buổi tối có thể chui vào chăn cô!
Tô Uý Đông thể hiện tích cực như vậy, chắc chắn không thể không có mục đích gì, nhất định là có!
Điền Hinh lấy sách vật lý ra, dưới ánh đèn dầu giả vờ đọc sách. Mắt thì dán vào trang sách, nhưng tâm trí lại không đặt vào đó, trong đầu toàn là những suy nghĩ lung tung lộn xộn đánh nhau loạn cả lên.
Không biết đã qua bao lâu, Tô Uý Đông nói:
"Điền Hinh, nửa tiếng rồi mà em vẫn chưa lật sang trang khác."
Điền Hinh "A" một tiếng, vội vàng lật sách, cứng miệng đáp:
"Trang này kiến thức khó quá, em cần phải nghiền ngẫm kỹ."
Nghe vậy, Tô Uý Đông bật cười, kéo chăn lên che miệng, cười một cách sảng khoái.
Giọng nói của anh vang vọng trong căn phòng trống trải:
"Ừm, em nhìn chằm chằm vào mục lục suốt nửa tiếng, đúng là rất khó thật."
Điền Hinh lật về trước một trang, chẳng phải sao? Nãy giờ cô toàn nhìn chằm chằm vào trang mục lục!
Nhìn mục lục suốt nửa tiếng thì thôi đi, còn mạnh miệng nói là vì kiến thức khó quá!
Quá mất mặt, quá xấu hổ rồi.
Điền Hinh che mặt, giọng nói mang theo sự nũng nịu mà bản thân cũng không nhận ra:
"Anh cười nhạo em, em không thèm để ý đến anh nữa!"
14
0
3 tháng trước
13 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
