TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 707
Chương 707

Ngư Thải Vi vẫn giả vờ như không biết gì, sau khi rời phường thị liền hướng về phía tây thành Hòa Phong mà đi.

Ra khỏi cổng thành, nàng nhảy lên phi kiếm, ngự linh mà bay vυ"t đi như một mũi tên rời cung.

Phía sau, bốn tu sĩ Trúc Cơ không còn che giấu nữa, bước lên phi kiếm, trực tiếp đuổi thẳng về phía Ngư Thải Vi, còn một người khác thì lặng lẽ bám xa phía sau.

Ngư Thải Vi ngự kiếm mà đi, không hướng về nơi đông người mà lại cố ý chọn những nơi vắng vẻ mà rẽ vào.

Điều này khiến bốn tu sĩ Trúc Cơ bám theo nàng không khỏi thầm nghi hoặc, vội thúc giục linh lực, phi kiếm dưới chân bỗng tăng tốc, mắt thấy sắp đuổi kịp Ngư Thải Vi.

Ngư Thải Vi bất ngờ lao xuống thấp, dừng lại trước một cánh rừng rậm, vài cái nhảy liền ẩn mình vào trong rừng.

Bốn người đuổi theo vội vàng hạ xuống, cảnh giác tiến vào rừng, chỉ thấy phía trước có một bóng người đang di chuyển nhanh chóng. Bọn họ nhìn nhau, trao đổi ánh mắt rồi đồng loạt đuổi theo.

Một người chạy, bốn người truy đuổi, chẳng mấy chốc đã vào đến sâu trong rừng.

Ngư Thải Vi đột nhiên dừng lại, quay người đối mặt với bốn người đang áp sát.

Bốn người lập tức tản ra, pháp khí trong tay, chẳng nói nửa lời liền tung đòn sát chiêu, tạo thành vòng vây hình quạt ép về phía Ngư Thải Vi.

Khoảnh khắc linh quang phóng ra, bóng đen dày đặc che phủ bầu trời, như vòm trời sập xuống, bao trùm bốn phía.

Âm thanh ong ong vốn không quá chói tai giờ tụ lại thành một khúc nhạc tử thần, tiếng vang thành lời tiễn đưa cuối cùng của bọn họ. Dù cố gắng giãy giụa thế nào, họ cũng không thể thoát khỏi vòng vây của mười vạn linh phong đang điên cuồng truy sát.

Ngư Thải Vi lạnh lùng lắng nghe tiếng gào thét thảm thiết trong bầy ong, ánh mắt sắc lạnh hướng về một ngọn cây cao ở phía xa.

Người ẩn mình trong tán cây vừa khéo chạm phải ánh mắt của Ngư Thải Vi. Hắn sợ đến nỗi chân mềm nhũn, suýt nữa thì rơi khỏi cành cây. Hắn vội vã tụt xuống, hoảng loạn bỏ chạy không dám ngoảnh đầu lại.

Mãi đến khi về tới phủ Thành chủ, gặp được Tam công tử, trái tim vốn đang hoảng loạn của hắn vẫn chưa ngừng đập thình thịch.

“Chân Niên, chẳng phải ta bảo ngươi theo dõi Ngọc Vi sao? Đã xảy ra chuyện gì mà lại hốt hoảng thế này?” Chân Minh phe phẩy quạt lông, thay mặt Tam công tử cất tiếng hỏi.

Trong đầu Chân Niên hiện lên cảnh tượng bốn người Lữ Lĩnh bị hàng ngàn vạn linh phong vây kín, cánh tay hắn co rúm lại, lắp bắp nói chẳng nên lời: "Bốn huynh đệ Lữ gia... bọn họ bị... bị Ngọc Vi..."

4

0

3 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.