TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 664
Chương 664

Một thị vệ đứng sau Trân Minh bước ra dẫn đường, đưa Ngư Thải Vi đi qua cửa bên vào trong phủ thành chủ. Một hành lang dài nối thẳng tới một đại sảnh lớn. Bên trong hoặc đứng hoặc ngồi, ba năm người tụ thành nhóm nhỏ hoặc lặng lẽ ngồi riêng, tính ra cũng gần hai mươi người. Tất cả đều là tu sĩ Trúc Cơ, từ sơ kỳ đến hậu kỳ đều có mặt. Khi thấy Ngư Thải Vi bước vào, họ không ngừng đánh giá nàng, như thể đang cân nhắc điều gì. Một nữ tu sĩ có nốt ruồi bên khóe môi nháy mắt với nàng đầy ẩn ý.

Ngư Thải Vi khẽ cười đáp lại, rồi tìm một góc trống không ai chú ý, lấy ra một chiếc bồ đoàn, khoanh chân ngồi xuống.

“Muội muội chắc không phải tu sĩ của thành Hòa Phong đâu nhỉ?”

Ngư Thải Vi ngước mắt lên nhìn, hóa ra là nữ tu sĩ vừa nháy mắt với nàng.

“Đạo hữu sao biết?” Ngư Thải Vi khẽ nhướng mày.

Nữ tu sĩ bụm miệng cười khẽ:

“Tu sĩ thành Hòa Phong đều đã đăng ký ngay khi nhiệm vụ vừa được công bố rồi. Chỉ có tu sĩ từ nơi khác tới, biết tin trễ mới đến giờ này mới ghi danh thôi.”

Ngư Thải Vi mỉm cười:

“Nghe cũng hợp lý.”

Nữ tu sĩ lại tiến thêm một bước, hạ giọng thì thầm:

“Muội muội à, tỷ tỷ cũng thấy muội hợp nhãn nên mới dày mặt bắt chuyện thế này. Ở đây đa phần là tu sĩ của thành Hòa Phong, người ngoài chỉ có muội, tỷ, với cái tên mặt lạnh cầm kiếm bên kia thôi. Đến lúc vào di tích Phù Kiếm Phái, người ngoài như chúng ta nên tụ lại một chỗ, kẻo…”

Nói đến đây, nữ tu sĩ ngừng lại, nháy mắt liên tục.

Ngư Thải Vi hiểu ngay ẩn ý của nàng ta. Cái gọi là “cường long bất áp địa đầu xà”, dù rồng mạnh mẽ đến đâu cũng khó áp đảo được rắn độc địa phương. Tu sĩ bản địa hợp lực gây áp lực với người ngoài là chuyện thường thấy.

Huống hồ di tích Phù Kiếm Phái nằm trong địa phận thành Hòa Phong, đã được phủ thành chủ coi như tài sản riêng của họ. Các tu sĩ thành Hòa Phong coi đó là cơ duyên của riêng mình, hẳn nhiên sẽ không vừa lòng khi có người ngoài chen chân vào.

Thế nhưng, đối với Ngư Thải Vi, nữ tu sĩ trước mặt hay nhóm tu sĩ bản địa kia chẳng khác gì nhau. Đều là người xa lạ mà thôi.

“Đạo hữu nói quá rồi. Đến lúc đó mọi thứ đều dựa vào bản lĩnh cả thôi. Phủ thành chủ đã không giới hạn chỉ cho tu sĩ bản địa tham gia thì cơ hội chắc chắn là công bằng với tất cả mọi người.”

Nghe vậy, sắc mặt nữ tu sĩ khẽ biến đổi, khóe môi cong lên đầy mỉa mai:

“Muội muội, đừng có đến lúc loạn trận mà hối hận đấy nhé.”

Ngư Thải Vi chỉ khẽ cười, nhắm mắt không đáp lại. Trong tầm thần thức của nàng, nữ tu sĩ kia hậm hực dậm chân rồi rời xa nàng. Những ánh mắt vốn đang dõi theo nàng cũng dần dần thu lại.

2

0

3 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.