0 chữ
Chương 584
Chương 584
Lời vừa dứt, mười ngón tay của Liễu Ân Ân lướt nhanh trên dây đàn. Tiếng đàn du dương vang lên, nghe thì êm ái nhưng lại thê lương vô cùng.
Ngư Thải Vi chỉ cảm thấy da đầu tê rần, cả người nổi đầy da gà. Mỗi tần âm của khúc nhạc tựa như đánh thẳng vào tim nàng, khiến tim nàng đập dồn dập, vô cùng khó chịu.
Ngay sau đó, hồn đan trong thần phủ của nàng tự động xoay tròn, từng luồng hồn lực từ từ lan tỏa, tạo thành kết giới bảo vệ thần hồn, hóa giải được phần lớn âm công.
Ngư Thải Vi lăng không vung kiếm, nhanh như một bóng mờ lao về phía Liễu Ân Ân.
Liễu Ân Ân nghiêng mình né tránh, tay vẫn không ngừng lướt đàn, tiếng nhạc uyển chuyển dần trở nên dồn dập, mãnh liệt như bão táp.
Ngư Thải Vi xoay người vung kiếm, ngay lập tức mười mấy đạo kiếm khí như rắn lao tới, tiếp đó, kiếm theo người xoay chuyển, xuất hiện sau lưng Liễu Ân Ân, lại tung ra thêm mười mấy đạo kiếm khí nữa.
Liễu Ân Ân khẽ hừ lạnh, mũi chân chạm đất, thân hình nhẹ nhàng lướt đi, mấy chục đạo kiếm khí va chạm vào nhau phát ra tiếng nổ vang trời, bụi đất tung mù mịt. Nàng mạnh mẽ gảy đàn, lập tức những làn sóng âm sắc bén, thê lương như từng đợt sóng lớn cuồn cuộn tràn ra, không ngừng công kích thần hồn của Ngư Thải Vi.
Liễu Ân Ân quả nhiên thiên phú dị bẩm, khả năng khống chế âm luật chuẩn xác đến mức kinh người.
Trong thần phủ, hồn đan vận chuyển ngày càng nhanh, tuôn trào thêm nhiều hồn lực, hình thành một lớp màng bảo vệ mỏng bao trùm lên màng nhĩ, càng ngăn chặn tốt hơn tiếng đàn.
Âm công của tiếng đàn bị hồn lực chặn lại, tự động phân tách thành những mũi kim li ti, dày đặc đâm lên lớp phòng ngự mềm mại của hồn lực. Ngư Thải Vi khẽ nhíu mày, rất đau, nhưng vẫn trong phạm vi chịu đựng được, chỉ là thần thức bị hạn chế, không thể mở rộng hoàn toàn.
Liễu Ân Ân nhướng mày, nàng gia tăng tốc độ gảy đàn, ý định muốn buộc Ngư Thải Vi phải dựng lên linh lực hộ thể hoặc sử dụng pháp khí phòng ngự để chống đỡ. Linh lực hộ thể và pháp khí phòng ngự tiêu hao linh lực rất lớn, mà linh lực càng hao tổn thì việc đẩy Ngư Thải Vi xuống khỏi lôi đài sẽ càng dễ dàng. Không ngờ, Ngư Thải Vi chỉ hơi nhíu mày, động tác vẫn linh hoạt, buộc Liễu Ân Ân không kìm được mà tăng tốc gảy đàn thêm vài phần.
Trên lôi đài, chỉ thấy kiếm khí tung hoành, âm ba cuồn cuộn, Ngư Thải Vi và Liễu Ân Ân xoay vòng giao đấu trên đài, chiêu thức càng lúc càng nhanh, gió nổi dưới chân, bóng người di chuyển nhanh đến mức khiến người xem hoa mắt.
Ngư Thải Vi chỉ cảm thấy da đầu tê rần, cả người nổi đầy da gà. Mỗi tần âm của khúc nhạc tựa như đánh thẳng vào tim nàng, khiến tim nàng đập dồn dập, vô cùng khó chịu.
Ngay sau đó, hồn đan trong thần phủ của nàng tự động xoay tròn, từng luồng hồn lực từ từ lan tỏa, tạo thành kết giới bảo vệ thần hồn, hóa giải được phần lớn âm công.
Ngư Thải Vi lăng không vung kiếm, nhanh như một bóng mờ lao về phía Liễu Ân Ân.
Liễu Ân Ân nghiêng mình né tránh, tay vẫn không ngừng lướt đàn, tiếng nhạc uyển chuyển dần trở nên dồn dập, mãnh liệt như bão táp.
Ngư Thải Vi xoay người vung kiếm, ngay lập tức mười mấy đạo kiếm khí như rắn lao tới, tiếp đó, kiếm theo người xoay chuyển, xuất hiện sau lưng Liễu Ân Ân, lại tung ra thêm mười mấy đạo kiếm khí nữa.
Liễu Ân Ân quả nhiên thiên phú dị bẩm, khả năng khống chế âm luật chuẩn xác đến mức kinh người.
Trong thần phủ, hồn đan vận chuyển ngày càng nhanh, tuôn trào thêm nhiều hồn lực, hình thành một lớp màng bảo vệ mỏng bao trùm lên màng nhĩ, càng ngăn chặn tốt hơn tiếng đàn.
Âm công của tiếng đàn bị hồn lực chặn lại, tự động phân tách thành những mũi kim li ti, dày đặc đâm lên lớp phòng ngự mềm mại của hồn lực. Ngư Thải Vi khẽ nhíu mày, rất đau, nhưng vẫn trong phạm vi chịu đựng được, chỉ là thần thức bị hạn chế, không thể mở rộng hoàn toàn.
Trên lôi đài, chỉ thấy kiếm khí tung hoành, âm ba cuồn cuộn, Ngư Thải Vi và Liễu Ân Ân xoay vòng giao đấu trên đài, chiêu thức càng lúc càng nhanh, gió nổi dưới chân, bóng người di chuyển nhanh đến mức khiến người xem hoa mắt.
1
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
