0 chữ
Chương 56
Chương 56
Ngư Thải Vi đưa cho Lâm Tĩnh Nhi hai bình ngọc, dặn dò cách sử dụng.
“Rạch một vết trên bắp chân của Lâm Phương, đặt mỗi bình ngọc ở một bên vết thương. Độc trùng đoạt mệnh sẽ bị hấp dẫn bởi dược dịch trong bình mà nhảy vào trong. Đợi khi đã trừ sạch trùng độc, nhất định phải đốt dược dịch cùng với độc trùng đi.”
Lâm Tĩnh Nhi nhận lấy rồi đưa ngay cho Lâm Chí Viễn. Lâm Chí Viễn lập tức làm theo cho Lâm Phương.
Quả nhiên, so với linh lực và huyết dịch, độc trùng đoạt mệnh càng bị hấp dẫn bởi dược dịch trong bình ngọc hơn. Chẳng bao lâu, từng con một từ vết thương chui ra, bò vào trong bình ngọc, khiến ai nhìn thấy cũng rùng mình.
Khi số lượng độc trùng đoạt mệnh ra ngoài ngày càng nhiều, những đường máu đỏ trên chân Lâm Phương dần giảm bớt. Đợi đến khi các đường máu hoàn toàn biến mất, Lâm Chí Viễn lại kiên trì chờ thêm một lúc nữa. Thấy không còn độc trùng nào bò ra nữa, hắn mới châm lửa đốt cháy bình ngọc.
Do hao tổn khí huyết, sắc mặt và môi của Lâm Phương trắng bệch, nhưng tinh thần hắn lại rất tốt. Sau khi được người đỡ dậy, hắn trang trọng cảm tạ Ngư Thải Vi rồi mới uống đan dược, ngồi xuống trị thương.
Lâm Chí Viễn vui vẻ nói: “Không ngờ Ngư sư muội lại hiểu biết cả phương pháp trị liệu của y tu.”
“Lâm sư huynh nói quá lời rồi, ta nào có biết thủ pháp y tu, chỉ là tình cờ biết được cách trục xuất độc trùng đoạt mệnh mà thôi.” Ngư Thải Vi hiểu rõ bản thân, chuyện này không thể tùy tiện nhận bừa.
Lúc này, Lâm Tĩnh Nhi lại tỏ vẻ kiêu ngạo: “Trong chuyện này không thể thiếu công lao của linh mật của ta đâu nhé! Còn nữa, Ngư sư tỷ, một việc là một việc, đừng nghĩ rằng ngươi cứu được Lâm Phương là có thể đòi được linh đầu điêu.”
Lâm Chí Viễn ôm trán, bất lực nhìn nàng.
Ngư Thải Vi giả vờ suy nghĩ rồi nói: “Ngươi nhắc ta mới nhớ, linh đầu điêu dù bị các ngươi bắt được, nhưng ta cũng nên có một phần. Nếu coi như là thù lao cứu người thì con linh đầu điêu này thuộc về ta cũng là hợp lý thôi. Lâm sư huynh chắc sẽ không keo kiệt chứ?”
“Không được, tuyệt đối không được!” Lâm Tĩnh Nhi bắt đầu lắc mạnh cánh tay của Lâm Chí Viễn. “Ta chỉ muốn lấy bộ lông của linh đầu điêu để tặng mẫu thân làm quà thôi. Sư huynh, huynh không thể đồng ý với nàng ta!”
Lâm Chí Viễn vỗ vai Lâm Tĩnh Nhi, ra hiệu cho nàng bình tĩnh lại, nhưng lời nói lại hướng về phía Ngư Thải Vi.
“Ngư sư muội, nếu muội đã định dùng phù chú để gϊếŧ linh đầu điêu, hẳn là muội cũng không quá cần đến bộ lông của nó. Ta làm chủ, yêu đan sẽ thuộc về muội, còn bộ lông thì để lại cho Tĩnh Nhi. Còn về thù lao cứu người, khi trở về tông môn, Lâm gia ta sẽ có thêm quà tạ ơn, muội thấy thế nào?”
“Rạch một vết trên bắp chân của Lâm Phương, đặt mỗi bình ngọc ở một bên vết thương. Độc trùng đoạt mệnh sẽ bị hấp dẫn bởi dược dịch trong bình mà nhảy vào trong. Đợi khi đã trừ sạch trùng độc, nhất định phải đốt dược dịch cùng với độc trùng đi.”
Lâm Tĩnh Nhi nhận lấy rồi đưa ngay cho Lâm Chí Viễn. Lâm Chí Viễn lập tức làm theo cho Lâm Phương.
Quả nhiên, so với linh lực và huyết dịch, độc trùng đoạt mệnh càng bị hấp dẫn bởi dược dịch trong bình ngọc hơn. Chẳng bao lâu, từng con một từ vết thương chui ra, bò vào trong bình ngọc, khiến ai nhìn thấy cũng rùng mình.
Khi số lượng độc trùng đoạt mệnh ra ngoài ngày càng nhiều, những đường máu đỏ trên chân Lâm Phương dần giảm bớt. Đợi đến khi các đường máu hoàn toàn biến mất, Lâm Chí Viễn lại kiên trì chờ thêm một lúc nữa. Thấy không còn độc trùng nào bò ra nữa, hắn mới châm lửa đốt cháy bình ngọc.
Lâm Chí Viễn vui vẻ nói: “Không ngờ Ngư sư muội lại hiểu biết cả phương pháp trị liệu của y tu.”
“Lâm sư huynh nói quá lời rồi, ta nào có biết thủ pháp y tu, chỉ là tình cờ biết được cách trục xuất độc trùng đoạt mệnh mà thôi.” Ngư Thải Vi hiểu rõ bản thân, chuyện này không thể tùy tiện nhận bừa.
Lúc này, Lâm Tĩnh Nhi lại tỏ vẻ kiêu ngạo: “Trong chuyện này không thể thiếu công lao của linh mật của ta đâu nhé! Còn nữa, Ngư sư tỷ, một việc là một việc, đừng nghĩ rằng ngươi cứu được Lâm Phương là có thể đòi được linh đầu điêu.”
Ngư Thải Vi giả vờ suy nghĩ rồi nói: “Ngươi nhắc ta mới nhớ, linh đầu điêu dù bị các ngươi bắt được, nhưng ta cũng nên có một phần. Nếu coi như là thù lao cứu người thì con linh đầu điêu này thuộc về ta cũng là hợp lý thôi. Lâm sư huynh chắc sẽ không keo kiệt chứ?”
“Không được, tuyệt đối không được!” Lâm Tĩnh Nhi bắt đầu lắc mạnh cánh tay của Lâm Chí Viễn. “Ta chỉ muốn lấy bộ lông của linh đầu điêu để tặng mẫu thân làm quà thôi. Sư huynh, huynh không thể đồng ý với nàng ta!”
Lâm Chí Viễn vỗ vai Lâm Tĩnh Nhi, ra hiệu cho nàng bình tĩnh lại, nhưng lời nói lại hướng về phía Ngư Thải Vi.
“Ngư sư muội, nếu muội đã định dùng phù chú để gϊếŧ linh đầu điêu, hẳn là muội cũng không quá cần đến bộ lông của nó. Ta làm chủ, yêu đan sẽ thuộc về muội, còn bộ lông thì để lại cho Tĩnh Nhi. Còn về thù lao cứu người, khi trở về tông môn, Lâm gia ta sẽ có thêm quà tạ ơn, muội thấy thế nào?”
4
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
