TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 50
Chương 50

Cô vén vạt áo lên. Vùng eo bụng có những vết véo đỏ rất rõ ràng. Đó là tác phẩm của anh. Không chút do dự, cô chụp một tấm gửi cho anh. Cô còn đặc biệt biết cách làm màu mè: “Anh ơi, anh xem anh tàn nhẫn đến mức nào. Làm Chi Chi sợ chết khϊếp.”

Như vậy cũng sợ được à? Đồ mít ướt.

Tin nhắn của người đàn ông nhanh chóng hiện lên.

Quý Kiêu Hàn: [Về nhà dỗ em.]

Về nhà dỗ, dỗ thế nào?

Sau khi nhận được nụ hôn chí mạng ba trăm sáu mươi độ không góc chết, hai mắt Khương Vân Chi vô thần nhìn lên trần nhà, thầm nghĩ, cái kiểu dỗ này không cần cũng được.

“Tập trung một chút.”

Anh xoay cằm cô lại, tấn công lần nữa.

Hu... bạn trai có sở thích hôn, phải làm sao đây?

Anh thì hôn cho sướиɠ, nhưng lại cặn bã vô cùng. Cứ chiếm tiện nghi mãi. Nửa tháng sau, điểm thiện cảm mới tăng được có ba điểm. Cô nghi ngờ hệ thống bị lỗi rồi.

“Hệ thống, ra đây giải thích.”

[Hệ thống cũng không biết nữa. Xin ký chủ đại nhân tiếp tục cố gắng. Hôm nay là ba, ngày mai sẽ là mười, ngày kia sẽ là một trăm!]

--

Quý Kiêu Hàn đi công tác. Khương Vân Chi chạy ra ngoài hít thở không khí. Vì túi rỗng, cô buồn bã phát hiện mình nghèo đến mức ngay cả kem cũng không mua nổi. Cô chán nản vô cùng. Bất ngờ, cô đâm sầm vào một bức tường thịt.

“Xin lỗi.”

“Người đẹp, kết bạn nhé?”

Hiện ra trước mắt là mã QR kết bạn. Người cầm điện thoại là một cô gái tóc ngắn màu nâu cá tính, trang điểm mắt màu xanh đậm. Xương quai xanh có hai chiếc khuyên. Toàn thân toát lên vẻ bất cần.

Mặc dù rất hợp gu của cô, nhưng người lạ đột nhiên xin Wechat cũng khiến cô không quen. Vừa định xua tay, cô ta tiếp tục nói: “Tôi mở shop online, tên là Vớ Vớ Vớ Vớ Oa. Đang thiếu người mẫu chân. Vừa rồi ở xa đã để ý đến đôi chân thon dài trắng nõn mịn màng của bạn rồi. Nói chuyện chút nhé? Giá cả có thể thương lượng.”

“Không cần đâu.”

Cô vô thức co chân lại. Cô tưởng cô ta muốn loại người mẫu chân không đứng đắn nào đó, liền từ chối thẳng thừng. Cô quay người định đi. Nhưng cô ta lại kiên trì đuổi theo: “Người đẹp, thử xem nào. Sinh viên khởi nghiệp, ủng hộ chút đi? Bạn đừng lo lắng. Chúng tôi rất đứng đắn. Chỉ là mặc tất ống vừa màu trơn chụp ảnh thôi. Kiểu này này.”

Ánh mắt Khương Vân Chi lướt qua màn hình của cô ta. Quả thật chỉ là loại tất thường ngày hay mang.

Dừng bước, trong mắt cô thoáng qua vẻ do dự. Chiếc điện thoại bị tịch thu trước đó đã được Khương Sâm trả lại. Nhưng không may là bà mẹ kỳ quặc của cô đã đóng băng tất cả thẻ của cô. Bây giờ cô chỉ là một đứa bé đáng thương không một xu dính túi.

Thấy còn có thể thương lượng, mắt cô gái khẽ động, thừa thắng xông lên: “Chỉ chụp hai tiếng, cho bạn hai nghìn.”

“Như vậy cũng quá...”

“Ít à? Thêm một nghìn nữa.”

“Bạn cũng quá khách sáo rồi. Tiền nong gì chứ. Sinh viên khởi nghiệp giúp một tay là việc tôi nên làm.” Cô lại đổi giọng, cong mắt: “Ba nghìn chốt đơn.”

7

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.