0 chữ
Chương 48
Chương 48
Cô gái nũng nịu tố cáo. Bàn tay nhỏ bé xoa xoa eo. Nước mắt vừa mới ngừng lại có dấu hiệu muốn trào ra. Quý Kiêu Hàn cúi người ôm cô lên, đưa vào xe: “Cởi ra, tôi xem.”
Cái gì?
Khương Vân Chi sợ đến ngừng thở. Xác nhận mình không bị điếc, cô vội vàng ấn tay anh lại, lùi về phía cửa xe: “Em mặc váy mà.”
Quý Kiêu Hàn nhướng mày: “Không xem được?”
Cô níu lấy vạt váy: “Em ngại.”
Trong xe vang lên một tiếng cười khẽ. Anh đến gần. Mùi trầm hương bao bọc lấy cô: “Lúc nhìn tôi sao không chớp mắt. Bây giờ đến lượt tôi lại không xem được một chút nào.”
“Chi Chi, em là cung Song Tử à?”
Cô cắn vào môi, đẩy vai anh. Hàng mi đen cong vυ"t run rẩy: “Thật sự không được đâu. Hay là, về nhà chụp ảnh cho anh xem nhé?”
“Được.”
Quý Kiêu Hàn cũng không làm khó. Anh ngồi lại vị trí của mình. Thấy cô như đang trốn con sói, dán chặt vào cửa xe. Anh vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh: “Ngồi qua đây, xoa eo cho em.”
Xoa eo?
Anh định hầu hạ cô sao?
Khương Vân Chi nhích mông qua. Một bàn tay choàng qua eo cô, nhẹ nhàng xoa bóp phần eo đau nhức. Lực vừa phải, cũng khá thoải mái.
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông. Đôi mắt sau cặp kính gọng vàng sắc bén hơi cụp xuống. Anh chăm chú nhìn màn hình điện thoại. Những chữ cái khó hiểu nhảy múa. Gương mặt anh thoáng vẻ lơ đãng.
Anh vừa làm việc, vừa xoa eo cho cô. Sức hút của đàn ông tăng lên gấp bội.
Nhớ lại dáng vẻ tàn bạo âm u của anh vừa rồi, giống như ác quỷ. Hoàn toàn khác xa với dáng vẻ dịu dàng lạnh lùng hiện tại.
Thấy cô xem mắt với người đàn ông khác, là bản năng ghen tuông hay là sự tức giận vì bị phản bội?
Dù là loại nào, cũng đủ để thấy, trong xương tủy người đàn ông này là sự cố chấp bá đạo. Thứ thuộc về anh, tuyệt đối không cho phép người khác nhúng chàm.
Không biết tự lúc nào, cô đã thất thần nhìn anh rất lâu. Cho đến khi anh quay đầu lại, ánh mắt giao nhau, anh nhếch môi: “Người đàn ông của em đẹp không?”
“Đẹp trai ngất ngây!”
“Anh chính là mỹ nam số một thế giới.”
Miệng Khương Vân Chi ngọt ngào. Đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết cũng tỏa ra vị ngọt. Nốt ruồi nhỏ màu đỏ nơi khóe mắt lấp lánh ánh sáng. Anh đưa tay xoa xoa, giọng nói trầm thấp say lòng người: “Nếu đã đẹp, đôi mắt này của Chi Chi, sau này chỉ được phép chứa đựng một mình anh thôi, được không?”
Xe chạy vào đoạn đường khá gập ghềnh. Ánh đèn xe lóa mắt. Khương Vân Chi gật đầu. Cô bỏ lỡ sự chiếm hữu âm trầm trong mắt người đàn ông. Cô chỉ nghe thấy tiếng thông báo trong đầu điểm thiện cảm cộng năm. Cô hưng phấn, khóe môi cười càng tươi hơn.
“Được ạ, trong mắt em chỉ có anh thôi.”
“Những người khác đều là mây bay qua mắt.”
Anh khẽ cười: “Em tốt nhất nên nghe lời.”
Nếu không, anh cũng không thể khống chế được mình.
Như tình huống hôm nay, mất liên lạc, biến mất, ở bên người đàn ông khác. Khoảnh khắc anh nhìn thấy, anh thật sự muốn bẻ gãy chân cô, nhốt lại. Nhưng khi nhìn thấy nước mắt cô, tim anh lại mềm nhũn.
Cái gì?
Khương Vân Chi sợ đến ngừng thở. Xác nhận mình không bị điếc, cô vội vàng ấn tay anh lại, lùi về phía cửa xe: “Em mặc váy mà.”
Quý Kiêu Hàn nhướng mày: “Không xem được?”
Cô níu lấy vạt váy: “Em ngại.”
Trong xe vang lên một tiếng cười khẽ. Anh đến gần. Mùi trầm hương bao bọc lấy cô: “Lúc nhìn tôi sao không chớp mắt. Bây giờ đến lượt tôi lại không xem được một chút nào.”
“Chi Chi, em là cung Song Tử à?”
Cô cắn vào môi, đẩy vai anh. Hàng mi đen cong vυ"t run rẩy: “Thật sự không được đâu. Hay là, về nhà chụp ảnh cho anh xem nhé?”
“Được.”
Quý Kiêu Hàn cũng không làm khó. Anh ngồi lại vị trí của mình. Thấy cô như đang trốn con sói, dán chặt vào cửa xe. Anh vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh: “Ngồi qua đây, xoa eo cho em.”
Anh định hầu hạ cô sao?
Khương Vân Chi nhích mông qua. Một bàn tay choàng qua eo cô, nhẹ nhàng xoa bóp phần eo đau nhức. Lực vừa phải, cũng khá thoải mái.
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông. Đôi mắt sau cặp kính gọng vàng sắc bén hơi cụp xuống. Anh chăm chú nhìn màn hình điện thoại. Những chữ cái khó hiểu nhảy múa. Gương mặt anh thoáng vẻ lơ đãng.
Anh vừa làm việc, vừa xoa eo cho cô. Sức hút của đàn ông tăng lên gấp bội.
Nhớ lại dáng vẻ tàn bạo âm u của anh vừa rồi, giống như ác quỷ. Hoàn toàn khác xa với dáng vẻ dịu dàng lạnh lùng hiện tại.
Thấy cô xem mắt với người đàn ông khác, là bản năng ghen tuông hay là sự tức giận vì bị phản bội?
Dù là loại nào, cũng đủ để thấy, trong xương tủy người đàn ông này là sự cố chấp bá đạo. Thứ thuộc về anh, tuyệt đối không cho phép người khác nhúng chàm.
“Đẹp trai ngất ngây!”
“Anh chính là mỹ nam số một thế giới.”
Miệng Khương Vân Chi ngọt ngào. Đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết cũng tỏa ra vị ngọt. Nốt ruồi nhỏ màu đỏ nơi khóe mắt lấp lánh ánh sáng. Anh đưa tay xoa xoa, giọng nói trầm thấp say lòng người: “Nếu đã đẹp, đôi mắt này của Chi Chi, sau này chỉ được phép chứa đựng một mình anh thôi, được không?”
Xe chạy vào đoạn đường khá gập ghềnh. Ánh đèn xe lóa mắt. Khương Vân Chi gật đầu. Cô bỏ lỡ sự chiếm hữu âm trầm trong mắt người đàn ông. Cô chỉ nghe thấy tiếng thông báo trong đầu điểm thiện cảm cộng năm. Cô hưng phấn, khóe môi cười càng tươi hơn.
“Những người khác đều là mây bay qua mắt.”
Anh khẽ cười: “Em tốt nhất nên nghe lời.”
Nếu không, anh cũng không thể khống chế được mình.
Như tình huống hôm nay, mất liên lạc, biến mất, ở bên người đàn ông khác. Khoảnh khắc anh nhìn thấy, anh thật sự muốn bẻ gãy chân cô, nhốt lại. Nhưng khi nhìn thấy nước mắt cô, tim anh lại mềm nhũn.
5
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
