TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 46
Chương 23.2: Thiên kim nghèo túng là thế thân

Thôi ma ma trong bụng đầy một cục tức.

Cũng không còn cách nào khác, ai bảo Oanh Nhi nhà mình lại không có chí tiến thủ cơ chứ.

Nghe đồn Thủ phụ đương triều rất thích đùa nghịch với “Ngựa gầy Dương Châu”, mà Oanh Nhi lại do chính tay bà ta dạy dỗ từ bé. Lần này vào kinh dâng vũ nghệ, bà ta đặc biệt mang theo Oanh Nhi, chính là muốn nàng ta có cơ hội lộ diện trước mặt Thủ phụ đại nhân, vạn nhất được ngài ấy để mắt nạp vào phủ, thì sau này địa vị của bà ta ở Dương Châu cũng nước lên thuyền lên, chèn ép cho chết tức đám lão yêu bà kia.

Tính tới tính lui, nào ngờ Oanh Nhi vừa vào kinh thành đã không hợp thủy thổ, nôn mửa tiêu chảy đến nửa cái mạng cũng sắp mất. Hết cách, đành phải tìm người khác thay thế.

Thôi ma ma vốn định để một cô nương trong vũ phường của mình thay vào vị trí múa chính của Oanh Nhi, nhưng quản sự phụ trách yến tiệc lại không cho, cứ thế nhét đại cho bà ta một cô nương không hề quen biết tới múa chính.

Con vịt nấu chín lại bay mất, Thôi ma ma tự nhiên không thể nào tỏ vẻ mặt tốt với Ôn Ấu Lê được. Nhưng vì nể mặt quản sự, bà ta cũng chỉ dám làm cọp giấy nói kháy vài câu, chứ không dám thực sự làm gì Ôn Ấu Lê.

“Mau lấy y phục của Oanh Nhi cho nó thay, thay xong chúng ta phải lập tức vào phủ Thủ phụ, chậm trễ một khắc thôi, tất cả cẩn thận cái đầu đấy!”

Ném lại câu đó, Thôi ma ma lắc cái thân hình mập mạp đi vào nhà trong.

Ôn Ấu Lê là một mình lẻn ra ngoài, Tiểu Đường không có ở đây, nàng đành phải tự mình thay y phục, trang điểm.

Cầm lấy bộ vũ phục của Oanh Nhi, Ôn Ấu Lê vuốt ve một lượt, sau đó nói chuyện phiếm với 4399: “Thôi ma ma này coi trọng Oanh Nhi thật đấy, y phục dùng loại tơ tằm tuyết nhẹ tựa lông ngỗng, hoa văn là loại Tô tú hai mặt do tú nương thượng đẳng thêu, kiểu dáng cũng diễm lệ mà không dung tục, muôn phần phong lưu.”

“Đúng vậy đó! Ta thấy Thôi ma ma kia lúc nãy gặp ngài, ánh mắt như muốn nuốt chửng ngài luôn vậy.”

“Ôn cô nương nhanh tay lên chút đi, dù sao cũng phải che mạng, trang điểm không cần quá tỉ mỉ đâu.” Thôi ma ma đứng ngoài cửa, mất kiên nhẫn gõ gõ.

“Biết rồi.”

Chưa hết một tuần trà, Ôn Ấu Lê đã thay xong y phục, bước ra khỏi phòng.

Các cô nương đứng đợi ngoài cửa dường như đã hẹn trước, cùng Thôi ma ma nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt săm soi đánh giá nàng từ đầu đến chân, hết lượt này đến lượt khác.

Dần dần, vẻ săm soi trong mắt họ chuyển thành kinh diễm.

Bộ nhu quần ngang ngực màu xanh chàm biếc mặc trên người Ôn Ấu Lê phối với làn da trắng mịn như mỡ đông trông vừa thanh lãnh vừa diễm lệ, nhưng trong vẻ diễm lệ ấy lại phảng phất một tia thánh khiết, tựa như đóa thanh liên dưới tòa sen Phật Tổ, không nhiễm chút bụi trần, trong trắng ngọc ngà.

Dù không nhìn thấy dung nhan dưới tấm mạng che mặt màu xanh, cũng đủ khiến người ta mãn nhãn, ánh mắt cứ nhìn thẳng vào tấm mạng, thèm thuồng vẻ đẹp ẩn sau đó.

“Khi nào thì đi được?” Ôn Ấu Lê hỏi.

“Bây... bây giờ có thể đi rồi.” Đứng trước nhan sắc tuyệt mỹ gần trong gang tấc, Thôi ma ma dù đã quen nhìn mỹ nhân cũng phải lắp bắp trả lời.

“Vậy thì khởi hành sớm thôi.”

...

Trời chiều tà, phủ Thủ phụ đèn đuốc sáng trưng, rực rỡ tựa ban ngày.

Trong phủ, l*иg đèn tua rua bốn góc treo cao, lụa đỏ điểm xuyết, kẻ không hay biết còn tưởng hôm nay là ngày đại hỷ của Thủ phụ đương triều.

Trong thư phòng, đại thần hiển quý nối gót nhau tới, cúi người hành lễ với nam tử ngồi ở ghế chủ vị rồi dâng lên lễ vật.

Những lời chúc tụng tốt đẹp không ngừng vang lên, nam tử mặc mực bào ngồi trên ghế chủ vị thần sắc thanh lãnh, trong mắt ẩn chứa sự mất kiên nhẫn sâu sắc.

Cố Cảnh Diễn trước nay chưa hề có sở thích tổ chức sinh thần.

Ngày hắn chào đời lại chính là ngày giỗ của mẫu thân.

Nếu không phải do Bệ hạ đích thân ban lệnh, hắn chỉ muốn một mình tĩnh tọa trong thư phòng này.

Trên triều đình, hắn đã quá quen với những bộ mặt hư tình giả ý, há nào lại tin lời của đám người trước mắt này?

“Đại nhân...” Đồ Vũ bước đến bên cạnh Cố Cảnh Diễn, ghé vào tai hắn thì thầm, không rõ đã nói điều gì.

Trong khoảnh khắc, đôi mắt vốn đang mất kiên nhẫn của Cố Cảnh Diễn chợt lóe lên một tia hứng thú.

Hắn nhướng mày, cất giọng lười biếng, cười hỏi: “Thật sự là nàng?”

Đồ Vũ khẽ gật đầu: “Vâng.”

Cố Cảnh Diễn khẽ cười thành tiếng, vịn tay lên ghế thái sư đứng dậy: “Chư vị đại nhân, thời khắc không còn sớm nữa, chúng ta di bước đến hoa sảnh uống rượu thưởng vũ, được không...”

9

0

3 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.