0 chữ
Chương 26
Chương 13.2: Thiên kim nghèo túng là thế thân
Các công tử bên Bắc Sơn Thư Viện đang nghị luận sôi nổi, còn các tiểu thư bên Nhạn Sơn Thư Viện thì chỉ mải mê ngắm nhìn Thủ Phụ đại nhân.
Từ Tử Lộ cũng đang nhìn Cố Cảnh Diễn.
Hắn không ngờ rằng, đường đường Thủ Phụ đương triều, lại trẻ tuổi đến thế...
Nếu Ấu Lê có thể được Thủ Phụ để mắt tới, cũng không coi là thiệt thòi, lại còn có thể làm rạng danh Ôn gia.
Ấu Lê gả cho mình cũng sẽ không hạnh phúc, trong lòng hắn chỉ có một mình Thanh Lan. Thay vì gả cho hắn chịu dày vò cả đời, chi bằng tìm nơi khác, một bến đỗ tốt lành.
Hắn thấy Cố thủ phụ là người đáng tin cậy, nhất định sẽ che chở cho Ấu Lê cả đời này.
Hắn làm vậy là đang giúp Ôn Ấu Lê, là đang giúp Ôn gia!
4399 đem hết những lời Từ Tử Lộ vừa nghĩ trong lòng thuật lại cho Ôn Ấu Lê nghe, nàng đang cố nén lệ nhưng thiếu chút nữa đã bật cười thành tiếng.
Từng thấy kẻ thao túng người khác, chứ chưa từng thấy kẻ tự thao túng chính mình thế này.
Từ Tử Lộ ơi Từ Tử Lộ, tấm lòng ti tiện vô sỉ kia của ngươi, có phải là vì muốn che đậy tâm tư ô uế của bản thân, mà cố tình tìm cớ thoái thác, tự lừa mình dối người không?
Cố Cảnh Diễn là hạng người nào, chắc hẳn ngươi đã sớm nghe qua, đó là La Sát ăn thịt người không nhả xương, sao qua miệng ngươi lại biến thành lang quân như ý của Ôn Ấu Lê ta, thành mối lương duyên tốt đẹp vậy?
Một tiếng chiêng vang lên, Hậu Sơn Đình đang ồn ã náo nhiệt trong khoảnh khắc liền im bặt.
Chẳng biết có phải vì hôm nay có khách quý tới, hay là vì có mấy phần nắm chắc thắng lợi, lão phu tử hôm nay tinh thần phấn chấn lạ thường, sức lực gõ chiêng tựa như cũng có chút hồi quang phản chiếu.
“Vòng thi đầu tiên bắt đầu, mời Thủ Phụ đại nhân ra đề.”
Từng ánh mắt đổ dồn về phía Cố Cảnh Diễn, chỉ thấy hắn thong thả chỉnh lại tay áo, rồi chậm rãi thốt ra một chữ: “Mã.”
Mã? Lấy thơ tả ngựa ư? Đề tài này quả thật mới lạ.
4399 xoa xoa tay mong đợi nói: “Ký chủ, mau thể hiện tài học uyên bác của người đi, khiến cho Từ Tử Lộ và Cố Cảnh Diễn phải sáng mắt lên! Trong đầu ta đã hình dung ra cảnh tượng đó rồi!”
Ôn Ấu Lê cầm lấy bút lông, chấm mực, bắt đầu viết thơ trên giấy Tuyên Thành: “Không vội.”
4399 vô cùng khó hiểu nhìn nàng từng nét từng nét viết ra một bài thơ tầm thường không có gì đặc sắc: “... Chỉ thế thôi sao?”
Ôn Ấu Lê thờ ơ gật đầu: “Chỉ thế thôi.”
Quả nhiên không ngoài dự liệu, Ôn Ấu Lê bị loại ngay vòng đầu, vòng Phi Hoa Lệnh thứ hai căn bản không tới lượt nàng tham dự.
Hệ thống 4399 này không tài nào hiểu nổi... nhưng nó tin rằng “Trà xanh lão tổ” chắc chắn sẽ không khiến người ta thất vọng.
Vòng thứ hai, Ngụy Thanh Lan nhẹ nhàng giành chiến thắng, đối đầu với đại tài tử của Bắc Sơn thư viện – Chiêm Quân Trúc.
Ngụy Thanh Lan thấy đối thủ của mình là Chiêm Quân Trúc, cũng không khỏi siết chặt tay.
Chiêm Quân Trúc kia là bạn đọc của Thái tử, phụ thân hắn lại là Điện Các Đại học sĩ, bản thân học vấn uyên bác, được mệnh danh là “Sự Sự Thông” (việc gì cũng biết).
Chiêm gia là gia tộc thư hương trăm năm, nàng làm sao có thể thắng nổi?
Ngụy Thanh Lan tự biết mình có bao nhiêu tài học, nếu không có Ôn Ấu Lê, dù thành hay bại nàng cũng sẽ cố gắng chiếm hết sự chú ý hôm nay.
Nhưng cố tình, Ôn Ấu Lê cái thứ thấp kém đó cũng ở đây, vậy nếu để Ôn Ấu Lê chiếm hết sự chú ý này, chẳng phải sẽ biến thành trò cười cho thiên hạ hay sao?
Nàng phải để cho Tử Lộ ca ca thấy rõ, người xứng đáng đứng bên cạnh hắn chỉ có mình nàng mà thôi!
“Thanh Lan, con cứ cố hết sức là được.” Phu tử dường như đã biết trước kết quả, trong giọng nói mang theo ý an ủi.
Ngụy Thanh Lan đứng dậy, cười khổ một tiếng rồi nói: “Học vấn của Chiêm đại tài tử không phải Thanh Lan có thể sánh bằng, Thanh Lan xin nhận thua. Nhưng mà...”
Nhưng mà cái gì? Nàng đã khơi gợi sự tò mò của mọi người lên cao độ.
“Nhưng mà Ôn gia nương tử của Nhạn Sơn thư viện chúng ta, tài học có thể sánh ngang với Chiêm đại tài tử đôi phần, hay là mời Ôn muội muội thay ta tỉ thí một trận, được không?”
Từ Tử Lộ cũng đang nhìn Cố Cảnh Diễn.
Hắn không ngờ rằng, đường đường Thủ Phụ đương triều, lại trẻ tuổi đến thế...
Nếu Ấu Lê có thể được Thủ Phụ để mắt tới, cũng không coi là thiệt thòi, lại còn có thể làm rạng danh Ôn gia.
Ấu Lê gả cho mình cũng sẽ không hạnh phúc, trong lòng hắn chỉ có một mình Thanh Lan. Thay vì gả cho hắn chịu dày vò cả đời, chi bằng tìm nơi khác, một bến đỗ tốt lành.
Hắn thấy Cố thủ phụ là người đáng tin cậy, nhất định sẽ che chở cho Ấu Lê cả đời này.
Hắn làm vậy là đang giúp Ôn Ấu Lê, là đang giúp Ôn gia!
4399 đem hết những lời Từ Tử Lộ vừa nghĩ trong lòng thuật lại cho Ôn Ấu Lê nghe, nàng đang cố nén lệ nhưng thiếu chút nữa đã bật cười thành tiếng.
Từ Tử Lộ ơi Từ Tử Lộ, tấm lòng ti tiện vô sỉ kia của ngươi, có phải là vì muốn che đậy tâm tư ô uế của bản thân, mà cố tình tìm cớ thoái thác, tự lừa mình dối người không?
Cố Cảnh Diễn là hạng người nào, chắc hẳn ngươi đã sớm nghe qua, đó là La Sát ăn thịt người không nhả xương, sao qua miệng ngươi lại biến thành lang quân như ý của Ôn Ấu Lê ta, thành mối lương duyên tốt đẹp vậy?
Một tiếng chiêng vang lên, Hậu Sơn Đình đang ồn ã náo nhiệt trong khoảnh khắc liền im bặt.
Chẳng biết có phải vì hôm nay có khách quý tới, hay là vì có mấy phần nắm chắc thắng lợi, lão phu tử hôm nay tinh thần phấn chấn lạ thường, sức lực gõ chiêng tựa như cũng có chút hồi quang phản chiếu.
Từng ánh mắt đổ dồn về phía Cố Cảnh Diễn, chỉ thấy hắn thong thả chỉnh lại tay áo, rồi chậm rãi thốt ra một chữ: “Mã.”
Mã? Lấy thơ tả ngựa ư? Đề tài này quả thật mới lạ.
4399 xoa xoa tay mong đợi nói: “Ký chủ, mau thể hiện tài học uyên bác của người đi, khiến cho Từ Tử Lộ và Cố Cảnh Diễn phải sáng mắt lên! Trong đầu ta đã hình dung ra cảnh tượng đó rồi!”
Ôn Ấu Lê cầm lấy bút lông, chấm mực, bắt đầu viết thơ trên giấy Tuyên Thành: “Không vội.”
4399 vô cùng khó hiểu nhìn nàng từng nét từng nét viết ra một bài thơ tầm thường không có gì đặc sắc: “... Chỉ thế thôi sao?”
Ôn Ấu Lê thờ ơ gật đầu: “Chỉ thế thôi.”
Quả nhiên không ngoài dự liệu, Ôn Ấu Lê bị loại ngay vòng đầu, vòng Phi Hoa Lệnh thứ hai căn bản không tới lượt nàng tham dự.
Vòng thứ hai, Ngụy Thanh Lan nhẹ nhàng giành chiến thắng, đối đầu với đại tài tử của Bắc Sơn thư viện – Chiêm Quân Trúc.
Ngụy Thanh Lan thấy đối thủ của mình là Chiêm Quân Trúc, cũng không khỏi siết chặt tay.
Chiêm Quân Trúc kia là bạn đọc của Thái tử, phụ thân hắn lại là Điện Các Đại học sĩ, bản thân học vấn uyên bác, được mệnh danh là “Sự Sự Thông” (việc gì cũng biết).
Chiêm gia là gia tộc thư hương trăm năm, nàng làm sao có thể thắng nổi?
Ngụy Thanh Lan tự biết mình có bao nhiêu tài học, nếu không có Ôn Ấu Lê, dù thành hay bại nàng cũng sẽ cố gắng chiếm hết sự chú ý hôm nay.
Nhưng cố tình, Ôn Ấu Lê cái thứ thấp kém đó cũng ở đây, vậy nếu để Ôn Ấu Lê chiếm hết sự chú ý này, chẳng phải sẽ biến thành trò cười cho thiên hạ hay sao?
Nàng phải để cho Tử Lộ ca ca thấy rõ, người xứng đáng đứng bên cạnh hắn chỉ có mình nàng mà thôi!
“Thanh Lan, con cứ cố hết sức là được.” Phu tử dường như đã biết trước kết quả, trong giọng nói mang theo ý an ủi.
Ngụy Thanh Lan đứng dậy, cười khổ một tiếng rồi nói: “Học vấn của Chiêm đại tài tử không phải Thanh Lan có thể sánh bằng, Thanh Lan xin nhận thua. Nhưng mà...”
Nhưng mà cái gì? Nàng đã khơi gợi sự tò mò của mọi người lên cao độ.
“Nhưng mà Ôn gia nương tử của Nhạn Sơn thư viện chúng ta, tài học có thể sánh ngang với Chiêm đại tài tử đôi phần, hay là mời Ôn muội muội thay ta tỉ thí một trận, được không?”
11
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
