0 chữ
Chương 18
Chương 9.2: Thiên kim nghèo túng là thế thân
Ngụy Thanh Lan không hề hoảng hốt, chậm rãi đẩy Từ Tử Lộ ra. Nàng biết Ôn Ấu Lê đã thấy hết mọi chuyện, đã thấy rồi thì cũng chẳng cần che che đậy đậy nữa.
Ngụy Thanh Lan nàng, chính là thích Từ Tử Lộ, cho dù Từ Tử Lộ và Ôn Ấu Lê đã có hôn ước, nàng cũng phải cướp người về tay!
Nàng là đệ nhất quý nữ kinh thành, lại là ngoại tôn nữ của đương kim Hoàng hậu, trên đời này không có thứ gì nàng không đoạt được.
"Ôn muội muội..." Ngụy Thanh Lan giả vờ áy náy cúi đầu, "Ta... ta..."
Từ Tử Lộ chỉ cho rằng Ngụy Thanh Lan da mặt mỏng, hơn nữa hắn cũng không nỡ để Ngụy Thanh Lan chịu ấm ức trước mặt mình, liền vội lên tiếng giải vây: "Thanh Lan, muội về phủ trước đi, hai ngày nữa là đến kỳ thi đấu của thư viện rồi, chuẩn bị cho tốt."
"Vậy Thanh Lan không làm phiền Tử Lộ ca ca nữa." Quay người lại, Ngụy Thanh Lan nhếch môi cười với Ôn Ấu Lê, vẻ đắc ý trong mắt lồ lộ không hề che giấu.
Ngụy Thanh Lan hôm nay mặc một bộ y phục màu sắc sặc sỡ, làm nổi bật lên một Ôn Ấu Lê trong chiếc váy dài màu vàng nhạt giản dị, trông càng thêm yếu đuối đáng thương, khiến người ta đau lòng.
Đợi người kia đi rồi, Từ Tử Lộ vội vàng đóng chặt cửa thư phòng lại. Hắn lo Ôn Ấu Lê sẽ làm ầm lên, khiến chuyện bé xé ra to. Một khi đã ầm ĩ, chưa nói đến bản thân hắn, tóm lại là không tốt cho thanh danh của Thanh Lan.
"Ấu Lê..." Từ Tử Lộ gọi Ôn Ấu Lê một tiếng, muốn bàn bạc lại với nàng chuyện hủy bỏ hôn ước.
Hắn nhìn gương mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ, vành mắt và chóp mũi nàng đều đỏ hoe, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, nàng cố gắng mở to mắt để ngăn lệ châu rơi xuống.
Đôi môi nàng không ngừng run rẩy, bờ vai, ngón tay cũng run lên...
Từ Tử Lộ nhíu mày, những lời lẽ tổn thương đã đến bên miệng mà lại không thốt ra được nửa chữ.
Ôn Ấu Lê bỗng nhiên nở nụ cười, theo khóe môi cong lên, những giọt nước mắt nàng vừa cố gắng kìm nén nơi đáy mắt như chuỗi ngọc đứt dây, từng hạt từng hạt rơi xuống, lã chã tuôn rơi.
"Xin lỗi Tử Lộ ca ca..." Ôn Ấu Lê vừa cười vừa khóc, l*иg ngực phập phồng dữ dội, lời nói đứt quãng hổn hển, "Là... là Ấu Lê không tốt, Ấu Lê vào nên gõ cửa trước. Đều là lỗi của Ấu Lê, Tử Lộ ca ca đừng giận người ta..."
"Lần sau ta nhất định... nhất định sẽ nhớ gõ cửa, sẽ không làm phiền Tử Lộ ca ca nữa. Ấu Lê chỉ là thấy hoa nghênh xuân đẹp, muốn mau chóng mang đến cho Tử Lộ ca ca xem."
"Là Ấu Lê hôm nay đến đường đột quá, lẽ ra nên báo... báo trước với Tử Lộ ca ca một tiếng rồi mới đến."
Từ Tử Lộ và nàng từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, hai người là thanh mai trúc mã, thấy nàng khóc thương tâm đến vậy, nói không đau lòng là giả. Huống hồ, hắn vẫn luôn xem Ôn Ấu Lê như muội muội mà đối đãi.
Từ Tử Lộ vươn tay, định bụng vuốt đầu Ôn Ấu Lê dỗ dành nàng. Khi còn bé, nàng cũng hay mít ướt như thế, hắn chỉ cần vỗ nhẹ lên đầu là nàng lại nín ngay.
Từ Tử Lộ vừa đưa tay ra, Ôn Ấu Lê bỗng nhiên né người về phía sau.
Nàng nước mắt lưng tròng, nhưng lại gượng cười nói: "Ấu Lê không sao, Tử Lộ ca ca không cần dỗ nữa đâu. Chỉ là cát bay vào mắt thôi, giờ thấy hơi khó chịu, Ấu... Ấu Lê xin phép về trước."
Nói xong, nàng níu váy chạy ra ngoài, đôi mắt hoe đỏ vì khóc trông như một chú thỏ con.
"Ấu Lê——" Từ Tử Lộ đuổi theo vài bước nhưng không kịp.
Trong thư phòng, mùi mực thơm dần tan biến, chỉ còn lại một cành nghênh xuân cô độc nằm trên mặt đất tỏa hương thấm vào lòng người.
Từ Tử Lộ cúi người nhặt cành hoa nghênh xuân lên, trong đầu bất giác hiện lên dáng vẻ thiếu nữ tay cầm cành hoa đẩy cửa bước vào lúc nãy.
...
Đêm khuya thanh vắng, A Húc đang nằm nghỉ trên sập bỗng nhiên mở bừng mắt.
Ngũ quan của sát thủ vốn nhạy bén hơn người thường rất nhiều, hắn dường như nghe thấy tiếng khóc nức nở vọng lại từ trong đình viện.
A Húc đưa tay lấy từ trong lòng ra dải lụa trắng như tuyết, rồi thuần thục thắt nút sau gáy.
Hắn lần theo tiếng khóc lướt đi, tìm thấy chủ nhân của tiếng khóc ấy trong lương đình ở đình viện.
Thiếu nữ mặc một lớp sa y đơn bạc thường chỉ mặc khi ngủ, mái tóc dài xõa tung trên tấm lưng mỏng manh, từng sợi tóc được gió đêm nhẹ nhàng vuốt ve.
Thân thể nàng mềm oặt gục trên bàn đá, tay vẫn nắm chặt chén rượu đã cạn khô.
A Húc nhấc bình rượu đặt cạnh chén lên.
Cũng trống không.
"Tại sao không phải là Ấu Lê, tại sao Tử Lộ ca ca không thích Ấu Lê..."
A Húc nghe nàng lại khóc, tiếng khóc vừa tủi thân vừa cố nén, giống như một chú mèo con bị thương đang một mình liếʍ láp vết thương.
A Húc ngồi xổm xuống, lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ về bờ vai đang run rẩy của nàng.
Ôn Ấu Lê ngẩng khuôn mặt đầm đìa nước mắt từ trong vòng tay lên, ánh mắt mơ màng nhìn thiếu niên trước mặt.
Nàng nức nở gọi hắn: "Tử Lộ ca ca... Tử Lộ ca ca đến thăm Ấu Lê, có phải huynh không còn giận Ấu Lê nữa không?"
Đây là nhận nhầm hắn thành vị hôn phu của nàng sao?
A Húc khẽ nhíu đôi mày thanh tú.
Bất chợt, tiểu cô nương mặt đầy nước mắt kia ôm chặt lấy cổ hắn, cả người nhào vào lòng hắn, đôi môi thoang thoảng mùi rượu cũng phủ lên bờ môi mỏng lạnh lẽo của A Húc...
Ngụy Thanh Lan nàng, chính là thích Từ Tử Lộ, cho dù Từ Tử Lộ và Ôn Ấu Lê đã có hôn ước, nàng cũng phải cướp người về tay!
Nàng là đệ nhất quý nữ kinh thành, lại là ngoại tôn nữ của đương kim Hoàng hậu, trên đời này không có thứ gì nàng không đoạt được.
"Ôn muội muội..." Ngụy Thanh Lan giả vờ áy náy cúi đầu, "Ta... ta..."
Từ Tử Lộ chỉ cho rằng Ngụy Thanh Lan da mặt mỏng, hơn nữa hắn cũng không nỡ để Ngụy Thanh Lan chịu ấm ức trước mặt mình, liền vội lên tiếng giải vây: "Thanh Lan, muội về phủ trước đi, hai ngày nữa là đến kỳ thi đấu của thư viện rồi, chuẩn bị cho tốt."
"Vậy Thanh Lan không làm phiền Tử Lộ ca ca nữa." Quay người lại, Ngụy Thanh Lan nhếch môi cười với Ôn Ấu Lê, vẻ đắc ý trong mắt lồ lộ không hề che giấu.
Đợi người kia đi rồi, Từ Tử Lộ vội vàng đóng chặt cửa thư phòng lại. Hắn lo Ôn Ấu Lê sẽ làm ầm lên, khiến chuyện bé xé ra to. Một khi đã ầm ĩ, chưa nói đến bản thân hắn, tóm lại là không tốt cho thanh danh của Thanh Lan.
"Ấu Lê..." Từ Tử Lộ gọi Ôn Ấu Lê một tiếng, muốn bàn bạc lại với nàng chuyện hủy bỏ hôn ước.
Hắn nhìn gương mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ, vành mắt và chóp mũi nàng đều đỏ hoe, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, nàng cố gắng mở to mắt để ngăn lệ châu rơi xuống.
Đôi môi nàng không ngừng run rẩy, bờ vai, ngón tay cũng run lên...
Từ Tử Lộ nhíu mày, những lời lẽ tổn thương đã đến bên miệng mà lại không thốt ra được nửa chữ.
"Xin lỗi Tử Lộ ca ca..." Ôn Ấu Lê vừa cười vừa khóc, l*иg ngực phập phồng dữ dội, lời nói đứt quãng hổn hển, "Là... là Ấu Lê không tốt, Ấu Lê vào nên gõ cửa trước. Đều là lỗi của Ấu Lê, Tử Lộ ca ca đừng giận người ta..."
"Lần sau ta nhất định... nhất định sẽ nhớ gõ cửa, sẽ không làm phiền Tử Lộ ca ca nữa. Ấu Lê chỉ là thấy hoa nghênh xuân đẹp, muốn mau chóng mang đến cho Tử Lộ ca ca xem."
"Là Ấu Lê hôm nay đến đường đột quá, lẽ ra nên báo... báo trước với Tử Lộ ca ca một tiếng rồi mới đến."
Từ Tử Lộ và nàng từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, hai người là thanh mai trúc mã, thấy nàng khóc thương tâm đến vậy, nói không đau lòng là giả. Huống hồ, hắn vẫn luôn xem Ôn Ấu Lê như muội muội mà đối đãi.
Từ Tử Lộ vừa đưa tay ra, Ôn Ấu Lê bỗng nhiên né người về phía sau.
Nàng nước mắt lưng tròng, nhưng lại gượng cười nói: "Ấu Lê không sao, Tử Lộ ca ca không cần dỗ nữa đâu. Chỉ là cát bay vào mắt thôi, giờ thấy hơi khó chịu, Ấu... Ấu Lê xin phép về trước."
Nói xong, nàng níu váy chạy ra ngoài, đôi mắt hoe đỏ vì khóc trông như một chú thỏ con.
"Ấu Lê——" Từ Tử Lộ đuổi theo vài bước nhưng không kịp.
Trong thư phòng, mùi mực thơm dần tan biến, chỉ còn lại một cành nghênh xuân cô độc nằm trên mặt đất tỏa hương thấm vào lòng người.
Từ Tử Lộ cúi người nhặt cành hoa nghênh xuân lên, trong đầu bất giác hiện lên dáng vẻ thiếu nữ tay cầm cành hoa đẩy cửa bước vào lúc nãy.
...
Đêm khuya thanh vắng, A Húc đang nằm nghỉ trên sập bỗng nhiên mở bừng mắt.
Ngũ quan của sát thủ vốn nhạy bén hơn người thường rất nhiều, hắn dường như nghe thấy tiếng khóc nức nở vọng lại từ trong đình viện.
A Húc đưa tay lấy từ trong lòng ra dải lụa trắng như tuyết, rồi thuần thục thắt nút sau gáy.
Hắn lần theo tiếng khóc lướt đi, tìm thấy chủ nhân của tiếng khóc ấy trong lương đình ở đình viện.
Thiếu nữ mặc một lớp sa y đơn bạc thường chỉ mặc khi ngủ, mái tóc dài xõa tung trên tấm lưng mỏng manh, từng sợi tóc được gió đêm nhẹ nhàng vuốt ve.
Thân thể nàng mềm oặt gục trên bàn đá, tay vẫn nắm chặt chén rượu đã cạn khô.
A Húc nhấc bình rượu đặt cạnh chén lên.
Cũng trống không.
"Tại sao không phải là Ấu Lê, tại sao Tử Lộ ca ca không thích Ấu Lê..."
A Húc nghe nàng lại khóc, tiếng khóc vừa tủi thân vừa cố nén, giống như một chú mèo con bị thương đang một mình liếʍ láp vết thương.
A Húc ngồi xổm xuống, lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ về bờ vai đang run rẩy của nàng.
Ôn Ấu Lê ngẩng khuôn mặt đầm đìa nước mắt từ trong vòng tay lên, ánh mắt mơ màng nhìn thiếu niên trước mặt.
Nàng nức nở gọi hắn: "Tử Lộ ca ca... Tử Lộ ca ca đến thăm Ấu Lê, có phải huynh không còn giận Ấu Lê nữa không?"
Đây là nhận nhầm hắn thành vị hôn phu của nàng sao?
A Húc khẽ nhíu đôi mày thanh tú.
Bất chợt, tiểu cô nương mặt đầy nước mắt kia ôm chặt lấy cổ hắn, cả người nhào vào lòng hắn, đôi môi thoang thoảng mùi rượu cũng phủ lên bờ môi mỏng lạnh lẽo của A Húc...
9
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
