TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12

---

Sáng chủ nhật, nắng nhẹ rơi qua kẽ lá, Trần Khải Tuân cùng Lý Nhã Ý rảo bước trên con phố nhỏ rợp bóng cây. Hôm nay là sinh thần của mẫu hậu nương nương nhà Trần Khải Tuân, và cả hai đã hẹn nhau đi chọn bánh kem thật đẹp để tặng. Nhã Ý cũng tranh thủ tiện thể chọn quà cho dì – người luôn thương cô như con gái ruột.

Tiệm bánh chỉ còn cách vài bước chân, thì Lý Nhã Ý chợt dừng lại, ánh mắt chới với như sực nhớ ra điều gì đó. Cô lục túi áo, lục cặp, rồi bật thốt:

"Chết rồi! Mình quên ví ở nhà!"

"Cậu chắc chứ?" Trần Khải Tuân quay lại nhìn cô, nhíu mày.

Cô vò đầu rồi thở dài đánh thượt:

"Lúc ra ngoài mình có cầm trên tay rồi... À! Mình nhớ rồi! Mẹ bắt mình uống hết ly sữa rồi mới được đi, mình đặt ví xuống bàn rồi quên luôn!"

Bực mình vì sự hậu đậu của bản thân, Nhã Ý tự cóc vào trán mình một cái rõ đau rồi vội nói:

"Cậu vào tiệm trước đi, mình quay về lấy ví. Xíu còn mua quà cho dì nữa, không lẽ để cậu trả hết?"

Cô vừa xoay người tính chạy thì bị kéo lại. Trần Khải Tuân nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, giọng trầm nhưng dứt khoát:

"Điên à? Trời nắng chang chang thế này mà cậu chạy ngược về làm gì? Mình cho cậu mượn, chút nữa về rồi tính. Từ đây cách nhà 10 phút cậu chạy như vậy dễ bị sốc hông lắm. Mình không yên tâm để cậu chạy về như thế."

Không đợi cô phản ứng, cậu đã kéo tay cô vào tiệm bánh gần đó. Nhã Ý hơi ngẩn người nhưng rồi ngoan ngoãn đi theo. Dù gì... cũng thấy cậu nói có lý.

Cửa tiệm bánh mở ra, âm thanh chuông gió leng keng vang lên dịu nhẹ. Người vừa đang lau mặt kính quay lại – là Diệp Như Kha. Cô nở nụ cười như ánh nắng đầu ngày:

"Chào hai cậu! Mua bánh hả?"

Lý Nhã Ý hơi khựng lại. Cô không ngờ... chỗ này cũng gặp được Diệp Như Kha. Cô nhớ hồi còn học chung, ngoài giờ học gần như chẳng bao giờ thấy mặt cô ấy, vậy mà dạo này đi đâu cũng đυ.ng. Tình cờ... đến mức đáng sợ.

Trần Khải Tuân nhẹ gật đầu, tay vẫn vô thức kéo Nhã Ý đến trước tủ bánh:

"Lựa đi, xem cái nào hợp."

Nhã Ý gật nhẹ, bước dọc theo tủ kính ngập tràn những chiếc bánh xinh xắn như tác phẩm nghệ thuật. Phía sau, Diệp Như Kha đặt hai ly nước lên bàn:

"Uống đi nhé. Lát nữa bên trong đem thêm vài mẫu mới ra, tha hồ chọn."

Trần Khải Tuân đón lấy ly nước, vừa định ngồi xuống bắt lấy ly nước thì bất ngờ ly nước trượt khỏi tay Diệp Như Kha, đổ ướt cả áo sơ mi trắng của cậu.

"A, xin lỗi!" Diệp Như Kha hốt hoảng, vội chụp lấy khăn giấy lau người giúp cậu.

Ngay khoảnh khắc tay cô sắp chạm đến bụng Khải Tuân, Lý Nhã Ý như tia chớp lao đến. Cô nắm lấy cổ tay Như Kha, ngăn lại, ánh mắt không giấu nổi sự đề phòng:

"Cậu làm gì vậy? Cẩn thận chút đi, đổ hết lên người cậu ấy rồi!"

Diệp Như Kha thoáng bối rối, ánh mắt đầy khó hiểu:

"Mình... mình chỉ định đưa ly nước, không hiểu sao tay bỗng tê rần rồi buông ra..."

Trần Khải Tuân cất giọng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:

"Không sao đâu. Mình tự lau được."

Diệp Như Kha cảm thấy có lỗi, vội nói:

"Vậy... mình giảm giá bánh cho hai cậu nhé, xem như xin lỗi."

"Không cần đâu, chỉ là chút nước thôi. Không nghiêm trọng." Trần Khải Tuân đáp, từ chối khéo léo.

Tiếng gọi từ bếp vang lên, Như Kha vội vã rời đi. Lý Nhã Ý lúc này mới thở phào, trong lòng vẫn còn bất an. Tình huống kiểu này... trong phim diễn nhiều rồi — đổ nước, lau người, chạm tay rồi ánh mắt giao nhau — chẳng phải thường là khởi đầu của một mối “cảm nắng” lãng mạn sao?

Cô liếc nhìn Trần Khải Tuân, thấy cậu bình thản thì thở nhẹ.

"Cậu làm gì mà trông như sắp đánh nhau tới nơi vậy?" Khải Tuân bật cười khi thấy vẻ mặt bất thường của cô.

Nhã Ý lập tức nói liến thoắng để lảng tránh:

"Thì... thì mình sợ cậu nhiễm lạnh! Rồi xíu bệnh thì sao? Cậu mà bệnh là không ai giúp mình xách đồ về đâu đó nha."

Trần Khải Tuân bật cười, gõ nhẹ lên trán cô:

"Suy diễn vừa thôi cô nương ạ."

Một lát sau, bánh mới được mang lên, cả hai chọn chiếc bánh đẹp nhất, phối màu trắng kem với nơ ruy băng tím nhạt. Khi tính tiền, Như Kha đã âm thầm giảm giá rồi báo số khác, sợ nếu nói trước sẽ bị từ chối.

Sau đó, hai người cùng rời tiệm, phố phường giờ đã đông người tản bộ. Hai bên đường, những hàng cây nở hoa trắng như tuyết, thả rơi những cánh mỏng manh trên vai áo họ. Khung cảnh lãng mạn đến mức... như thể cả thế giới chỉ dành riêng cho những người đang rung động.

Tiện đường, họ ghé vào một tiệm quần áo. Lý Nhã Ý lựa một chiếc đầm tông trầm, đơn giản nhưng tinh tế — đúng gu mẹ Trần Khải Tuân. Mua xong, cả hai về nhà.

Vừa đến cổng, Nhã Ý vội nói:

"Cậu đợi mình chút, mình vào lấy tiền trả lại."

Trần Khải Tuân lắc đầu, giọng nhẹ nhưng dứt khoát:

"Thôi, xem như phần của mình góp mua quà cho mẹ luôn. Đừng khách sáo."

Cô biết tính cậu, nên không nài nỉ nữa. Thay vào đó, cô bật cười, lém lỉnh:

"Vậy mình sẽ làm bánh chia phần cho cậu!"

Khải Tuân gật đầu, khoé môi cong lên:

"Vậy chiều gặp lại. Nhớ đến đúng giờ."

"Biết rồi!" Nhã Ý giơ tay làm dấu “OK” rồi nhanh chân chạy vào trong, váy đung đưa theo từng bước nhảy nhỏ.

Phía sau, Trần Khải Tuân đứng yên một lát, nhìn theo bóng cô — môi khẽ nhếch thành một nụ cười dịu dàng không tên.

---

17

0

2 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.