0 chữ
Chương 7
Chương 7
Thạch Cửu vội vàng bước nhanh hơn, nhưng khi sắp đến gần thì lại chậm lại. Đúng lúc đó, vang lên tiếng vui mừng của Thập Lục, nói rằng pháp thuật của cô ấy đã tiến thêm một bước, giờ có thể thu nhỏ lại như một mầm cây nhỏ, bảo nàng nếu có cơ hội hãy cứu cô ấy ra ngoài.
Đã không phải chuyện của Thập Lục thì nàng thật sự không cần phải vội vàng.
“Đại tỷ, tỷ làm gì trước viện của biểu tỷ vậy?” Thạch Cửu chủ động bắt chuyện.
Thạch Hy Ngôn nghe thấy giọng nàng liền quay đầu lại: “Tương Âm, muội đến vừa đúng lúc, cùng ta dạy dỗ hai nha hoàn này một trận. Ta chỉ muốn vào viện của biểu tỷ đi dạo một chút, vậy mà chúng cứ thoái thác mãi, thật đáng ghét.”
Tương Âm chính là tên được ghi vào gia phả nhà họ Thạch của Thạch Cửu, nhưng sau khi biết nói, nàng cứ khăng khăng bắt mọi người gọi mình là Thạch Cửu. Trần thị cưng chiều nàng, các tiểu nha đầu cũng chiều theo, nên Thạch Cửu thành tiểu danh của nàng. Nhưng ở bên ngoài, mọi người vẫn gọi nàng là Tương Âm.
Thạch Cửu cụp mắt, che giấu ý nghĩ trong lòng: “Đại tỷ cần gì phải chấp nhặt với hai nha hoàn này. Các nàng được giao nhiệm vụ trông coi viện, nếu để chúng ta tùy tiện vào, đừng nói là gia quy không cho phép, ngay cả khi biểu tỷ trở về cũng sẽ truy cứu trách nhiệm.”
Nhắc đến Phùng Lệ Thải, Thạch Hy Ngôn đành ngậm miệng, nhưng vẫn còn không cam lòng, kéo tay Thạch Cửu sang một bên: “Muội biết tại sao ta muốn vào viện của biểu tỷ không? Muội nghĩ đi, đại ca và biểu tỷ, còn cả Lang Nguyệt Ngưng nữa, trước khi vào Hạo Nguyệt Môn cha đều chia cho mỗi người một viện riêng. Chúng ta cũng có linh căn, chắc chắn cũng sẽ được chia viện riêng. Nghe nói viện của biểu tỷ rất khí phái, ta muốn tham quan một chút. Nếu thật sự tốt, ta sẽ xin cha cho một cái tương tự.”
Thì ra đại tỷ có ý nghĩ như vậy, thật đúng là tính toán sớm: “Nếu chia thì cũng là chia cho tỷ trước, ta e là chưa tới lượt.”
“Đúng vậy, viện của muội chỉ có một mình, còn ta vẫn phải sống cùng di nương và đệ đệ. Nhưng như vậy, muội không tò mò viện của biểu tỷ thế nào sao?” Thạch Hy Ngôn chớp mắt với Thạch Cửu.
Thạch Cửu thật sự không tò mò, vì nàng đã xem từng phân từng tấc nhiều lần rồi. Tuy vậy, đây đúng là một cơ hội hiếm có, có thể nhân cơ hội này đưa Thập Lục ra ngoài: “Hai nha hoàn đó sẽ không để chúng ta vào đâu, nếu chúng ta xông vào chẳng những cha không vui mà còn đắc tội với vị biểu tỷ chưa từng gặp mặt đó. Ta nghĩ thế này, cũng đến lúc sửa sang vườn tược rồi, chúng ta nói với cha là muốn chuyển trồng vài loài cây hoa khác về chỗ ở, xin cha cho phép tỉa cây, khi đó ta có thể chọn vài nhánh hoa...”
“Đúng đúng đúng!” Chưa để Thạch Cửu nói hết, Thạch Hy Ngôn đã hiểu ra ý nàng, đưa tay chỉ chỉ biểu thị là ý hay: “Giờ chúng ta đi tìm cha ngay.”
Thạch Định Trung nghe hai con gái xin phép thì không chút suy nghĩ liền đồng ý, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Nhưng vì hai đứa đến gặp trực tiếp, ông cũng không quên dặn dò: Tháng sau vào Vấn Đạo Uyển học, nhất định phải chú ý nghe giảng. Những điều đó là kiến thức cơ bản, sau khi vào Hạo Nguyệt Môn sẽ không có ai dạy lại cặn kẽ đâu.
Hai chị em liên tục đáp vâng, sau khi lui ra thì không nghỉ ngơi, đi tìm quản sự phụ trách vườn tược trong phủ để nhờ sắp xếp thợ làm vườn đến tỉa cành hoa.
Người quản sự này đã được quản gia dặn dò, liền cử người theo hai vị tiểu thư.
Đã có sự đồng ý của gia chủ, Tiểu Nguyệt và Tiểu Thu cũng không dám ngăn cản, Thạch Hy Ngôn và Thạch Cửu thuận lợi vào được viện. Dù chỉ để làm màu thì cũng phải đi theo thợ vườn chọn cành hoa trong vườn trước đã.
Chẳng bao lâu sau, đã nghe tiếng nghiến răng của Thạch Hy Ngôn: “Thật lớn, còn lớn hơn cả viện của di nương. Nhìn mấy loại hoa và cây này, giống nào cũng đủ cả, chưa kể bên trong phòng chắc chắn là cực kỳ sang trọng.”
Thạch Cửu cúi đầu cười thầm. Người tu tiên tuy không phải thanh tâm quả dục, nhưng cũng không cần theo đuổi những thứ hoa lệ không thực dụng thế này, có phải linh dược đâu: “Đại tỷ, ta khá thích cây đào phía trước, để ta đi chọn, tỷ chọn mấy loại mà mình thích nhé.”
Thạch Hy Ngôn đảo mắt, gật đầu rồi đi về hướng khác. Thạch Cửu đến trước cây đào, giả vờ đi vòng vài vòng, chỉ mấy nhánh cây, thợ vườn liền tiến lên cắt bỏ, sửa lại hình cây.
Thạch Cửu bảo Đông Linh trông chừng, còn mình lặng lẽ lui về phía sau, dùng ý thức liên hệ với Thập Lục, bảo cô nhanh chóng chui ra khỏi đất, để trốn vào trong tay áo nàng.
Thập Lục phản ứng rất nhanh, khi Thạch Cửu đến gần thì cô nhổ rễ ra khỏi đất, lúc Thạch Cửu ngồi xuống thả tay áo thì rễ cây bám ngay vào tay áo. Giờ cô đã thu nhỏ lại chỉ còn to bằng bàn tay, ai mà nhìn vào cũng không thể liên tưởng đến cái cây cao hơn hai mét như trước.
Thạch Cửu dùng chân lấp đất lại chỗ Thập Lục nhô lên, còn giẫm chặt thêm một lần, rồi mới rời khỏi vị trí đó.
“Thạch Cửu, cuối cùng chúng ta lại được ở bên nhau rồi.” Thập Lục vui sướиɠ kêu lên.
Thạch Cửu mỉm cười: “Phải rồi, gần sáu năm rồi.”
“Giờ ta hiểu ý cô rồi, để cây phân nhánh đóng vai trò thay thế ta, như vậy sẽ không ai nghi ngờ vì sao ta biến mất. Cô thật thông minh.” Thập Lục tán thưởng.
Khóe miệng Thạch Cửu co giật, trong lòng nghĩ, nếu không phải để đối phó với nữ chính, thì cần gì phải phiền phức thế này.
“Tiểu thư, mấy cành đào này người không ưng ý sao? Hay chọn thêm vài cành nữa?” Đông Linh thấy sắc mặt Thạch Cửu không tốt, tưởng rằng nàng không hài lòng với mấy cành đào trong tay.
Thạch Cửu lắc đầu: “Đều tốt cả, không cần chọn thêm nữa. Cầm mấy cành đã chọn rồi, chúng ta về thôi.”
“Tiểu thư, chúng ta còn cần đi cùng đại tiểu thư nữa không?” Đông Linh biết rõ mục đích thực sự của vị đại tiểu thư kia.
Tất nhiên là cần, vào cùng thì phải ra cùng. Thạch Hy Ngôn chắc đã đi khắp viện rồi, tiện tay nhặt vài cành hoa, mặt mày tối sầm, chào Thạch Cửu một tiếng rồi hầm hầm rời đi.
Tối hôm đó, Thạch Cửu nghe nói Trương di nương dắt theo Thạch Hy Ngôn và tiểu nhi tử Thạch Phong Dương đến trước mặt Thạch Định Trung than thở đáng thương, nói ba mẹ con ở trong viện còn không lớn bằng hậu hoa viên của người ta, thấy tủi thân lắm.
Thạch Định Trung liền nghiêm khắc quở trách bà ta, nói một thị thϊếp có ngũ linh căn như bà ta mà đòi so với biểu tiểu thư có song linh căn, đến làm hầu cũng không xứng, còn dám đòi viện? Đừng mượn cớ hai đứa con, nếu sau khi trắc linh mà là song linh căn, tự nhiên sẽ có viện lớn. Nếu là đơn linh căn, dù đòi ba lần viện cũng sẽ có. Trước mắt thì ngoan ngoãn ngậm miệng lại, ở trong viện mà suy ngẫm đi.
“Cái bà Trương di nương đó, dựa vào việc sinh được hai đứa có linh căn cho gia chủ mà quên mất thân phận của mình. Bà ta không nghĩ xem, chưa trắc linh, nếu là ngũ linh căn thì sẽ có lúc phải khóc thôi.” Trần thị nói với giọng đầy bực bội, con gái ruột của bà mất mạng vô cớ, nếu không, đâu đến lượt cái họ Trương kia lên mặt.
Thạch Cửu hiểu tâm trạng của bà ngoại, nhưng Tú di nương thì đã không còn: “Ngoại tổ mẫu, người đừng buồn, sau này A Cửu sẽ hiếu thuận với người.”
Đã không phải chuyện của Thập Lục thì nàng thật sự không cần phải vội vàng.
“Đại tỷ, tỷ làm gì trước viện của biểu tỷ vậy?” Thạch Cửu chủ động bắt chuyện.
Thạch Hy Ngôn nghe thấy giọng nàng liền quay đầu lại: “Tương Âm, muội đến vừa đúng lúc, cùng ta dạy dỗ hai nha hoàn này một trận. Ta chỉ muốn vào viện của biểu tỷ đi dạo một chút, vậy mà chúng cứ thoái thác mãi, thật đáng ghét.”
Tương Âm chính là tên được ghi vào gia phả nhà họ Thạch của Thạch Cửu, nhưng sau khi biết nói, nàng cứ khăng khăng bắt mọi người gọi mình là Thạch Cửu. Trần thị cưng chiều nàng, các tiểu nha đầu cũng chiều theo, nên Thạch Cửu thành tiểu danh của nàng. Nhưng ở bên ngoài, mọi người vẫn gọi nàng là Tương Âm.
Nhắc đến Phùng Lệ Thải, Thạch Hy Ngôn đành ngậm miệng, nhưng vẫn còn không cam lòng, kéo tay Thạch Cửu sang một bên: “Muội biết tại sao ta muốn vào viện của biểu tỷ không? Muội nghĩ đi, đại ca và biểu tỷ, còn cả Lang Nguyệt Ngưng nữa, trước khi vào Hạo Nguyệt Môn cha đều chia cho mỗi người một viện riêng. Chúng ta cũng có linh căn, chắc chắn cũng sẽ được chia viện riêng. Nghe nói viện của biểu tỷ rất khí phái, ta muốn tham quan một chút. Nếu thật sự tốt, ta sẽ xin cha cho một cái tương tự.”
Thì ra đại tỷ có ý nghĩ như vậy, thật đúng là tính toán sớm: “Nếu chia thì cũng là chia cho tỷ trước, ta e là chưa tới lượt.”
Thạch Cửu thật sự không tò mò, vì nàng đã xem từng phân từng tấc nhiều lần rồi. Tuy vậy, đây đúng là một cơ hội hiếm có, có thể nhân cơ hội này đưa Thập Lục ra ngoài: “Hai nha hoàn đó sẽ không để chúng ta vào đâu, nếu chúng ta xông vào chẳng những cha không vui mà còn đắc tội với vị biểu tỷ chưa từng gặp mặt đó. Ta nghĩ thế này, cũng đến lúc sửa sang vườn tược rồi, chúng ta nói với cha là muốn chuyển trồng vài loài cây hoa khác về chỗ ở, xin cha cho phép tỉa cây, khi đó ta có thể chọn vài nhánh hoa...”
“Đúng đúng đúng!” Chưa để Thạch Cửu nói hết, Thạch Hy Ngôn đã hiểu ra ý nàng, đưa tay chỉ chỉ biểu thị là ý hay: “Giờ chúng ta đi tìm cha ngay.”
Hai chị em liên tục đáp vâng, sau khi lui ra thì không nghỉ ngơi, đi tìm quản sự phụ trách vườn tược trong phủ để nhờ sắp xếp thợ làm vườn đến tỉa cành hoa.
Người quản sự này đã được quản gia dặn dò, liền cử người theo hai vị tiểu thư.
Đã có sự đồng ý của gia chủ, Tiểu Nguyệt và Tiểu Thu cũng không dám ngăn cản, Thạch Hy Ngôn và Thạch Cửu thuận lợi vào được viện. Dù chỉ để làm màu thì cũng phải đi theo thợ vườn chọn cành hoa trong vườn trước đã.
Chẳng bao lâu sau, đã nghe tiếng nghiến răng của Thạch Hy Ngôn: “Thật lớn, còn lớn hơn cả viện của di nương. Nhìn mấy loại hoa và cây này, giống nào cũng đủ cả, chưa kể bên trong phòng chắc chắn là cực kỳ sang trọng.”
Thạch Cửu cúi đầu cười thầm. Người tu tiên tuy không phải thanh tâm quả dục, nhưng cũng không cần theo đuổi những thứ hoa lệ không thực dụng thế này, có phải linh dược đâu: “Đại tỷ, ta khá thích cây đào phía trước, để ta đi chọn, tỷ chọn mấy loại mà mình thích nhé.”
Thạch Hy Ngôn đảo mắt, gật đầu rồi đi về hướng khác. Thạch Cửu đến trước cây đào, giả vờ đi vòng vài vòng, chỉ mấy nhánh cây, thợ vườn liền tiến lên cắt bỏ, sửa lại hình cây.
Thạch Cửu bảo Đông Linh trông chừng, còn mình lặng lẽ lui về phía sau, dùng ý thức liên hệ với Thập Lục, bảo cô nhanh chóng chui ra khỏi đất, để trốn vào trong tay áo nàng.
Thập Lục phản ứng rất nhanh, khi Thạch Cửu đến gần thì cô nhổ rễ ra khỏi đất, lúc Thạch Cửu ngồi xuống thả tay áo thì rễ cây bám ngay vào tay áo. Giờ cô đã thu nhỏ lại chỉ còn to bằng bàn tay, ai mà nhìn vào cũng không thể liên tưởng đến cái cây cao hơn hai mét như trước.
Thạch Cửu dùng chân lấp đất lại chỗ Thập Lục nhô lên, còn giẫm chặt thêm một lần, rồi mới rời khỏi vị trí đó.
“Thạch Cửu, cuối cùng chúng ta lại được ở bên nhau rồi.” Thập Lục vui sướиɠ kêu lên.
Thạch Cửu mỉm cười: “Phải rồi, gần sáu năm rồi.”
“Giờ ta hiểu ý cô rồi, để cây phân nhánh đóng vai trò thay thế ta, như vậy sẽ không ai nghi ngờ vì sao ta biến mất. Cô thật thông minh.” Thập Lục tán thưởng.
Khóe miệng Thạch Cửu co giật, trong lòng nghĩ, nếu không phải để đối phó với nữ chính, thì cần gì phải phiền phức thế này.
“Tiểu thư, mấy cành đào này người không ưng ý sao? Hay chọn thêm vài cành nữa?” Đông Linh thấy sắc mặt Thạch Cửu không tốt, tưởng rằng nàng không hài lòng với mấy cành đào trong tay.
Thạch Cửu lắc đầu: “Đều tốt cả, không cần chọn thêm nữa. Cầm mấy cành đã chọn rồi, chúng ta về thôi.”
“Tiểu thư, chúng ta còn cần đi cùng đại tiểu thư nữa không?” Đông Linh biết rõ mục đích thực sự của vị đại tiểu thư kia.
Tất nhiên là cần, vào cùng thì phải ra cùng. Thạch Hy Ngôn chắc đã đi khắp viện rồi, tiện tay nhặt vài cành hoa, mặt mày tối sầm, chào Thạch Cửu một tiếng rồi hầm hầm rời đi.
Tối hôm đó, Thạch Cửu nghe nói Trương di nương dắt theo Thạch Hy Ngôn và tiểu nhi tử Thạch Phong Dương đến trước mặt Thạch Định Trung than thở đáng thương, nói ba mẹ con ở trong viện còn không lớn bằng hậu hoa viên của người ta, thấy tủi thân lắm.
Thạch Định Trung liền nghiêm khắc quở trách bà ta, nói một thị thϊếp có ngũ linh căn như bà ta mà đòi so với biểu tiểu thư có song linh căn, đến làm hầu cũng không xứng, còn dám đòi viện? Đừng mượn cớ hai đứa con, nếu sau khi trắc linh mà là song linh căn, tự nhiên sẽ có viện lớn. Nếu là đơn linh căn, dù đòi ba lần viện cũng sẽ có. Trước mắt thì ngoan ngoãn ngậm miệng lại, ở trong viện mà suy ngẫm đi.
“Cái bà Trương di nương đó, dựa vào việc sinh được hai đứa có linh căn cho gia chủ mà quên mất thân phận của mình. Bà ta không nghĩ xem, chưa trắc linh, nếu là ngũ linh căn thì sẽ có lúc phải khóc thôi.” Trần thị nói với giọng đầy bực bội, con gái ruột của bà mất mạng vô cớ, nếu không, đâu đến lượt cái họ Trương kia lên mặt.
Thạch Cửu hiểu tâm trạng của bà ngoại, nhưng Tú di nương thì đã không còn: “Ngoại tổ mẫu, người đừng buồn, sau này A Cửu sẽ hiếu thuận với người.”
8
0
3 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
