TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2

Ngay khoảnh khắc ấy, một nhịp điệu khó diễn tả như khắc sâu vào linh hồn nàng, khiến nàng như chợt ngộ ra điều gì, nhưng đồng thời lại mơ hồ, không rõ ràng.

Từ đó, nàng bắt đầu nghe thấy những từ ngữ lạ tai như “phù chú”, “luyện khí”, “linh đan”, “Nguyên Anh lão tổ”...

Chẳng lẽ... nàng đang ở trong một thế giới tu tiên? Việc hấp thụ chất lỏng trắng đυ.c ấy chính là con đường tu luyện của nàng sao?

Thạch Cửu bất chợt phấn chấn. Nàng từng đọc không ít tiểu thuyết tu tiên, thậm chí có những câu chuyện linh hồn tu luyện thành người. Biết đâu nàng cũng có cơ hội quay lại nhân gian? Có thể làm người thì còn gì bằng! Dù sao cũng không còn lối thoát nào khác, những nỗ lực trước đó giờ có lẽ đã có hồi đáp.

Quả nhiên, công sức không phụ lòng người. Cuối cùng nàng cũng tu luyện thành công, linh hồn dần hiện hình, ngũ quan rõ ràng, có thể thấy, có thể nghe. Nàng không thể chờ đợi thêm để chiêm ngưỡng thế giới xung quanh.

Gió nhẹ thoảng qua, những đóa hoa rực rỡ khẽ lay động hòa theo tiếng gió, sương sớm đọng trên lá sen như ngọc lăn tròn, dòng nước róc rách tuôn chảy, mây mù mờ ảo bốc lên từ mặt đất, ẩn hiện trong đó là những kiến trúc chạm trổ tinh xảo. So với nhựa đường bê tông của hiện đại, nơi này thật sự như cảnh giới thần tiên.

Thì ra, nơi nàng tái sinh lại đẹp đến vậy. Đang đắm chìm trong vẻ đẹp ấy, nàng bỗng giật mình nhớ ra, còn bản thân nàng thì đang ở đâu?

Sau cùng, nàng phát hiện một sự thật bi thảm, nàng đang tồn tại trong không gian của một cây lựu. Dù dồn hết sức linh hồn, nàng cũng không thể phá vỡ kết giới giam cầm. Mỗi lần nàng vận lực, cây lựu lại run lên không gió. Mỗi khi vung tay, cành lá lại lay động ngược chiều. Hóa ra... nàng chính là tinh hồn của cây lựu ấy.

Quả nhiên, tu hành không bao giờ là chuyện dễ dàng. Nhưng dẫu vậy, lòng nhiệt huyết muốn hóa hình người trong nàng vẫn không nguôi. Trong Tây Du Ký chẳng phải có Hạnh Tiên sao? Lã Động Tân còn có Mẫu Đơn Tiên bên cạnh, vậy thì nàng cũng sẽ chăm chỉ tu luyện, biến thành Lựu Tiên, vậy là cũng chẳng tệ.

Thế nhưng, đời vốn vô thường, tai họa thường đến bất ngờ, thậm chí mang tính hủy diệt.

Hôm ấy, khi vừa tỉnh dậy từ tu luyện, nàng mở rộng thần thức nhìn ra bên ngoài, định tận hưởng cảnh đẹp để tịnh tâm.

Nào ngờ, nàng lại trông thấy ba đứa trẻ, hai gái một trai, tầm sáu bảy tuổi đang ngồi chuyện trò trong đình gần đó. Thật hiếm thấy, viện này bình thường ngoài việc có người định kỳ đến quét dọn, vốn chẳng có ai lui tới.

“Thế nào? Đây là viện mà cậu ta chia cho ta đấy, rộng rãi, phong thái có phải rất khí phái không?” Cô bé tên Lệ Thải cất giọng khoe khoang.

Thạch Cửu chợt tỉnh ngộ, thì ra viện này sắp có chủ mới! Sau này nàng phải càng cẩn trọng hơn nữa.

“Lệ Thải, ngươi gọi ta và Nguyệt Ngưng đến chỉ để khoe viện của ngươi sao? Ta thấy cũng thường thôi. Khí thế chẳng bằng viện của ta, mà tinh tế lại càng kém viện của Nguyệt Ngưng. Chỉ tầm thường vậy.” Cậu bé lạnh mặt đáp lời, giọng chẳng lấy gì làm vui vẻ.

Lệ Thải chau mày định nổi giận, may có Nguyệt Ngưng bên cạnh an ủi: “Lệ Thải, đừng để tâm lời Phong Húc nói. Mỗi viện có phong cách riêng, sao phải so đo? Ta thấy viện này yên tĩnh thanh nhã, rất hợp để tu luyện.”

“Nguyệt Ngưng, chỉ có ngươi là biết nói chuyện. Biểu ca, thật đáng ghét!” Lệ Thải hờn dỗi đẩy nhẹ Phong Húc, rồi một mình đi sâu vào bên trong viện để xem xét.

Còn lại hai người, Nguyệt Ngưng mỉm cười, đôi mắt cong cong: “Phong Húc, đừng lúc nào cũng trêu chọc Lệ Thải. Muội ấy nhỏ hơn chúng ta, nên nhường nhịn một chút. Nửa năm nữa là đến kỳ tuyển đệ tử của Hạo Nguyệt Môn rồi, ba chúng ta chắc chắn sẽ cùng đi. Đường tu tiên trăm ngàn gian khổ, khi ấy cần lắm sự tương trợ.”

“Đến lúc đó, toàn là chúng ta phải lo cho muội ấy thì có.” Phong Húc cau mày: “Ngươi đã cảm nhận được linh khí chưa?”

“Có cảm giác, nhưng như đang chơi trốn tìm với ta vậy. Chắc thử thêm vài lần nữa sẽ thành. Còn ngươi thì sao?” Nguyệt Ngưng hỏi lại.

Phong Húc nhoẻn cười: “Ta đã cảm nhận được hỏa linh khí, còn thổ linh khí chắc cũng không xa.”

“Lục trưởng lão luôn khen ngươi ngộ tính cao nhất trong ba chúng ta, quả nhiên không sai.” Nguyệt Ngưng tán dương.

Phong Húc có chút đắc ý, nhưng khi liếc thấy bóng dáng Lệ Thải, liền nhíu mày: “Xem xong chưa? Xem rồi thì đi thôi, đến giờ Tam trưởng lão giảng đạo rồi.”

“Biết rồi biết rồi.” Lệ Thải chu môi, đi theo sau hai người.

Đợi khi ba người đi khuất, Thạch Cửu mới thu lại ánh nhìn đầy ngưỡng mộ. Tu thành hình người vẫn còn xa lắm, cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần tiếp tục cố gắng.

Lần tỉnh lại sau đó, cô bé Lệ Thải đã chính thức chuyển vào ở trong viện. Ba ngày năm bữa lại gọi Phong Húc và Nguyệt Ngưng đến luận đạo.

Qua lời họ trò chuyện, Thạch Cửu dần hiểu rằng, tu chân không phải cứ sớm là tốt. Sáu bảy tuổi là độ tuổi thích hợp nhất, vì khi ấy xương cốt đã cứng cáp, trí lực mới khai mở. Nếu tu luyện quá sớm sẽ gây tổn hại cả thể chất lẫn tinh thần.

Nàng còn biết được rằng nơi đây là Thạch gia, một gia tộc tu tiên thuộc quyền quản lý của đại môn phái Hạo Nguyệt Môn, nơi ba năm một lần tổ chức tuyển chọn nhân tài.

Thạch Phong Húc là con trai gia chủ Thạch gia. Phùng Lệ Thải là em họ của Thạch Phong Húc. Lang Nguyệt Ngưng là con gái của một luyện đan sư trong gia tộc.

Ba cái tên ấy, Thạch Phong Húc, Lang Nguyệt Ngưng, Phùng Lệ Thải, nàng đều đã ghi nhớ. Biết đâu sau này còn có dịp gọi nhau là đạo hữu. Mượn tạm quý địa tu luyện, cũng xem như một loại duyên phận.

Khoan đã... Những cái tên này... Chẳng phải là nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết tu tiên mà nàng từng đọc trên tàu sao? Còn cả Hạo Nguyệt Môn nữa... Nghe đến những cái tên cường giả họ nhắc tới, nàng không còn nghi ngờ gì nữa, nàng đã xuyên vào trong truyện!

Thạch Cửu lập tức phát cuồng, lăn lộn suốt một ngày một đêm dưới dạng quả cầu năng lượng trước khi khôi phục lại hình người, bởi nàng đã lục tung cả viện để tìm kiếm một điều: Chỉ có mình nàng là... cây lựu.

Điều đó có nghĩa là gì?

Nghĩa là đang chờ... bị ăn đấy!

Dù không nhớ rõ toàn bộ nội dung truyện, nhưng Thạch Cửu vẫn ấn tượng với một đoạn bi kịch trên con đường tu tiên của Lang Nguyệt Ngưng.

Trong sách viết: Lang Nguyệt Ngưng bị một tà tu cao cấp đánh trọng thương, trúng độc, mất cả tiên thiên chi khí lẫn hồn lực. Nếu chỉ mất một trong ba thứ thì còn có thể chữa trị, nhưng cả ba cùng lúc lại đan xen, chỉ cần một sai sót nhỏ là tiên đồ chấm dứt. Thạch Phong Húc cùng người nhà và sư trưởng của nàng phải lật tung cổ tịch, tìm khắp núi rừng mới có được phương thuốc chữa thương.

8

0

3 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.