TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 11

“Có kẻ cố ý tấn công linh khoáng, ngay sau đó Phong Dương mất tích, chuyện này... không ổn rồi!”

Sắc mặt Lục trưởng lão đại biến, lao nhanh ra ngoài như mũi tên, nhưng đã muộn, một tiếng rít chói tai vang vọng tận mây xanh, người nhà họ Thạch ngã rạp một loạt, thậm chí có người chảy máu tai mũi, bất tỉnh nhân sự.

Thạch Cửu vốn định ra ngoài xem tình hình, nhưng tiếng rít ấy như dao nhọn cứa qua mặt kính, khiến toàn thân nàng khó chịu, đầu óc choáng váng, rồi tiếp theo là mấy tiếng “bịch bịch”, quay đầu nhìn lại, bà ngoại Trần thị và mấy nha hoàn như Đông Linh đều ngất xỉu trên đất.

Lảo đảo bước đến kiểm tra hơi thở của họ, thấy vẫn còn, liền vội vàng liên lạc với Thập Lục, sau khi nhận được hồi đáp yếu ớt mới yên tâm, Thạch Cửu thuận thế nằm xuống giả vờ ngất xỉu.

Lúc này, tại từ đường nhà họ Thạch – nơi phát ra tiếng động lớn, Lục trưởng lão và Triệu Cẩm dẫn theo các đệ tử đã giao chiến với đám hắc y nhân, hai bên giằng co qua lại, hắc y nhân bị thương nhẹ, còn Lục trưởng lão và Triệu Cẩm cũng dính vài vết thương, người của họ Thạch thương vong không ít.

“Kẻ nào to gan, dám xâm phạm họ Thạch ta, mau báo danh!” Lục trưởng lão quát lớn.

Hắc y nhân nheo mắt, giọng nói như tiếng kim loại ma sát, rõ ràng được biến âm: “Hừ, kẻ trộm lại la làng. Năm xưa Thạch Dạ Từ giả vờ kết giao với gia tộc ta, nhân lúc tổ tiên ta bế quan thì trộm báu vật của chúng ta. Hôm nay ta chỉ là lấy oán báo oán, có gì sai?”

“Hoang đường!” Thạch Dạ Từ là tổ tiên đời đầu của họ Thạch, nổi tiếng chính trực, không bao giờ làm chuyện mờ ám, chính ông đã sáng lập nên họ Thạch, góp công lớn cho sự phát triển của gia tộc. Lục trưởng lão sao có thể để y bôi nhọ, huống chi đối phương còn muốn phá hoại từ đường, nơi yên nghỉ của tổ tiên, đúng là đáng giận.

“Đã không dám lộ mặt thật, còn nói năng hàm hồ, có gì mà không che giấu. Ta hỏi ngươi, con nhện mắt đỏ trong linh khoáng có phải do ngươi thả vào không?”

“Haha, phải thì sao? Họ Thạch các ngươi làm được gì ta?”

Hắc y nhân cười nhạt, mắt láo liên, tung ra làn khói dày đặc. Nhận ra là độc khí, mọi người vội tránh né, vô tình tạo cơ hội cho hắn, hắn lao vυ"t lên không định trốn thoát.

Nhưng vừa lên đến giữa không trung thì bị một món vũ khí trông như tẩu thuốc bắn trúng ngực, hét thảm một tiếng rồi rơi mạnh xuống đất, bị Lục trưởng lão cùng đệ tử vây chặt.

Lúc này, một ông lão tóc bạc da hồng hiện thân trước mặt mọi người, tay phải kết ấn pháp, khiến hắc y nhân không nhúc nhích được, rồi lại biến hóa ấn pháp, túi trữ vật trên người hắc y nhân bay ra.

Xong xuôi, Lục trưởng lão vội vã hành lễ: “Bái kiến Thái trưởng lão.”

“Miễn lễ, mở khăn trùm đầu hắn ra, xem là ai.”

Một đệ tử đứng gần đó tức giận giật mạnh khăn trùm đầu, lộ rõ chân tướng – là một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi, giọng nói trầm đυ.c: “Không ngờ họ Thạch các ngươi còn giấu lão bất tử, nếu không, có ai cản nổi ta?”

“Chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, mà cũng lớn lối.” Thái trưởng lão phất tay: “Áp giải xuống địa lao, chờ gia chủ về sẽ tự xử lý.”

“Rõ.” Việc này được Triệu Cẩm phụ trách.

“Thái trưởng lão, hắn đến từ đường chẳng lẽ là vì báu vật?” Lục trưởng lão hỏi.

Thái trưởng lão xóa thần thức của hắc y nhân, thăm dò túi trữ vật nhưng không tìm được gì có giá trị, trầm ngâm nói: “Nếu thực sự đến vì báu vật, thì hắn đúng là ngu ngốc. Một bảo vật dễ gây chú ý như vậy, họ Thạch ta sao giữ nổi? Dùng não nghĩ cũng biết, chỉ sợ mục đích thật sự là điều khác.”

“Vậy rốt cuộc là vì điều gì?” Lục trưởng lão vẫn không hiểu nổi.

Thái trưởng lão dần dần ẩn thân: “Dọn dẹp lại từ đường cho kỹ, có thể sẽ phát hiện ra gì đó.”

Lục trưởng lão hành lễ, rồi xoay người đi sắp xếp công việc, việc sửa sang từ đường rất quan trọng, nhưng cứu người bị thương, trấn an người trong nhà cũng không thể chậm trễ.

“Lục trưởng lão, bắt được kẻ xấu chưa, Phong Dương nhà ta có tìm thấy chưa?” Trương di nương lảo đảo chạy tới, tiếng nổ ban nãy khiến bà cũng bị choáng, mới vừa tỉnh lại đã vội đi tìm.

Lục trưởng lão như chợt nhớ ra điều gì, giật mình hít mạnh một hơi, lao vào từ đường.

Thạch Phong Dương đã chết, như một con búp bê rách bị ném trong góc, hai cánh tay non nớt đầy vết thương sâu hoắm, khiến người ta xót xa.

Lục trưởng lão thở dài, ông vốn đã linh cảm điều xấu, giờ thì đúng như dự đoán.

Trương di nương ở ngoài đợi không nổi, mặc kệ quy định thϊếp thất không được vào từ đường, cũng xông vào, vừa vào đã thấy thảm cảnh của Thạch Phong Dương, hét lên một tiếng chói tai, bò đến ôm lấy thân hình nhỏ bé: “Con ơi, Phong Dương, đừng dọa di nương, con mở mắt ra nhìn di nương đi, con ơi, Phong Dương.”

Dù lắc mạnh thế nào, đứa bé trong lòng vẫn không có phản ứng, Trương di nương không chịu chấp nhận, gào khóc gọi lớn: “Phong Dương, con đang chơi trò chơi với di nương phải không? Lục trưởng lão, ông mau xem Phong Dương, sao nó không nói gì hết?”

“Trương di nương, nhị công tử đã đi rồi, không cứu được nữa đâu.” Lục trưởng lão không nỡ, nhưng vẫn phải nói ra sự thật.

“Ông nói dối! Ông không muốn cứu Phong Dương! Ta đi tìm gia chủ, đó là con của ngài ấy, ngài ấy sẽ cứu!”

Trương di nương ôm Thạch Phong Dương đứng dậy, loạng choạng chạy ra ngoài, đệ tử họ Thạch đến khuyên đều bị bà mắng đuổi, bà cứ liên tục gọi tên gia chủ.

Triệu Cẩm sau khi nhốt xong kẻ địch thì đến giúp, thấy bộ dạng phát cuồng của Trương di nương, liền điểm huyệt làm bà ngất đi, sau đó nói với nữ quản sự bên cạnh: “Đưa Trương di nương và nhị công tử về hậu viện, chuẩn bị băng quan cho nhị công tử, chờ gia chủ về rồi xử lý.”

Trương di nương và Thạch Phong Dương được đưa về, trong khi đó, các đệ tử Trúc Cơ cũng đã bắt đầu đi cứu từng người trong viện.

Thạch Cửu vẫn nằm im bất động, thậm chí điều hòa nhịp thở nhẹ nhàng hết mức, nhưng tai thì luôn lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Thập Lục ban đầu thần thức bị chấn động mạnh, may mà trong không gian có Kỳ Lân Thiên Tương, nên đã ổn định lại, liền lén dùng thần thức dò xét tình hình.

Tiếc rằng từ đường quá xa, cô không dò tới được, nhưng khi các đệ tử Trúc Cơ đến cứu người, cô đã kịp thời báo cho Thạch Cửu.

8

0

3 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.