0 chữ
Chương 23
Thế Giới 1 - Chương 23: Bá Đạo Tổng Tài x Thư Ký 22
Thẩm Nghiên tra cứu tin tức, phát hiện trang web chính thức của công ty Đàm Mục dạo này không có bất kỳ tin tức quan trọng nào được công bố. Chỉ có mấy lời đồn trước đó về việc hai vị tổng tài trẻ tuổi của nhà họ Cố và nhà họ Đàm tranh giành một cô gái đã bị nhanh chóng đè xuống, hot search bị rút, bài viết bị xóa.
Thế giới thông tin thay đổi trong chớp mắt, loại tin đồn tình ái nho nhỏ trong giới thương trường này sau khi bị xử lý cũng lập tức bị những cái tên hot của giới giải trí đè bẹp trong bảng tìm kiếm.
Tất nhiên, cô cũng biết nếu ông chủ thực sự có chuyện gì thì trang web công ty cũng không thể nào đăng tin lên đó được.
Thẩm Nghiên nghĩ một hồi, vẫn không thể nghĩ ra lý do nào hợp lý, dứt khoát trực tiếp gọi điện cho Đàm Mục để xác nhận.
Đàm Mục có vẻ đang bận, điện thoại đổ chuông mấy hồi mới được bắt máy.
“Alô?” Giọng anh vẫn bình thản như mọi khi, không có vẻ gì là đang có chuyện gì cả.
Thẩm Nghiên đã yên tâm được một nửa, liền hỏi: “Tối nay anh có rảnh không?” Cụ thể có chuyện gì thì vẫn phải gặp mặt mới xác nhận được.
Không biết Đàm Mục tưởng tượng ra điều gì, im lặng một lúc rồi hỏi cô: “Công ty gặp rắc rối à? Hay là tiến độ dự án bên phòng thí nghiệm không kịp?”
Thẩm Nghiên: “Này? Tôi chỉ có việc mới được tìm anh sao? Tổng giám đốc Đàm đây là đang trách tôi bình thường không có chuyện thì không đến điện Tam Bảo hả?”
Đàm Mục bật cười: “Câu đó đâu phải tôi nói.”
“Yên tâm đi, tôi chẳng có chuyện gì cả, mọi việc đều suôn sẻ. Chỉ là đột nhiên nhớ đến anh, đơn giản muốn hẹn anh ăn bữa cơm. Tổng giám đốc Đàm có nể mặt không?”
Thẩm Nghiên vừa dứt lời, liền nghe thấy Đàm Mục nhanh chóng nói một câu: “Đợi chút.”
Nói xong, âm thanh bên đầu dây kia bỗng như phủ một lớp vải mỏng, nghe như là đang bị che micro lại.
Chắc là đang xác nhận lịch trình với thư ký, Thẩm Nghiên nghĩ vậy.
Kiên nhẫn chờ một lát, âm thanh đã trở lại bình thường.
“Muốn ăn gì?” Đàm Mục hỏi cô: “Tôi đến công ty đón em.”
“Không cần đâu!” Thẩm Nghiên tiện miệng báo tên một quán cô thường gọi đồ ăn ngoài: “Ở ngay gần đây thôi, tôi đi bộ cũng tới được. Ăn xong còn phải quay lại công ty làm thêm giờ nữa.”
“Chăm chỉ vậy sao? Công ty thật sự không có chuyện gì à?” Đàm Mục dùng giọng nửa đùa nửa thật để xác nhận lại với cô.
“Nếu nhà đầu tư không yên tâm, ăn xong thì đến công ty thị sát đi.”
Thẩm Nghiên cười khẽ, giọng đầy thoải mái, Đàm Mục cũng yên tâm, hẹn thời gian gặp mặt với cô xong liền cúp máy.
Kết thúc cuộc gọi, Thẩm Nghiên xoay xoay điện thoại trong tay. Nghe ý tứ trong lời nói của Đàm Mục vừa nãy, hai tuần không liên lạc, hình như... anh cũng đang lo lắng cho cô?
Việc được gắn bó, quan tâm lẫn nhau với một cá thể độc lập khác, đúng là một trải nghiệm khá thú vị. Thẩm Nghiên hồi tưởng lại đôi chút, vô thức bật cười.
[Khụ! Ký chủ đừng có nhớ nhung nam phụ nữa...]
[Câm miệng!] Hệ thống vừa mới nói được một câu, đã bị Thẩm Nghiên ngắt lời: [Ít ra lệnh cho tôi thôi, nữ chính còn chẳng có ý kiến gì cả.]
[Càng lúc càng bá đạo rồi.] Hệ thống lầm bầm trong bụng, Thẩm Nghiên làm như không nghe thấy.
Nghĩ đến việc lát nữa sẽ gặp Đàm Mục, tâm trạng Thẩm Nghiên bỗng trở nên vui vẻ một cách khó hiểu, cảm giác mệt mỏi vì mấy ngày tăng ca liên tục cũng như tan biến sạch. Trong tiếng làu bàu oán thán khe khẽ của hệ thống, Thẩm Nghiên vui vẻ dặm lại lớp trang điểm cho mình, đợi khi nhân viên trong công ty đều đã về hết mới căn đúng giờ đi xuống lầu ăn tối.
Trong suốt khoảng thời gian đó, Hạ Yên như ngủ quên, không bày tỏ bất kỳ ý kiến nào.
Từ sau buổi tiệc rượu hôm ấy, Hạ Yên chỉ trao đổi với cô về công việc, không còn nói chuyện liên quan đến tình cảm cá nhân nữa. Thẩm Nghiên nghi ngờ rằng, có lẽ Hạ Yên vì đột nhiên nhận ra trong bữa tiệc cô có thể đọc được ký ức về những tiếp xúc thân mật giữa cô ấy và Cố Tri Hành, nên cảm thấy lúng túng.
Lúc Thẩm Nghiên rời khỏi tòa nhà công ty, trời đã âm u, đèn đường vẫn chưa bật, chính là thời khắc hỗn độn nhất trong ngày. Cô đã nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính suốt cả ngày, mắt mỏi đến hoa lên, thấy có người đi về phía mình cũng không để ý, nghĩ chỉ là người qua đường.
Thế nhưng người đó bước nhanh như gió, khi đến khoảng cách có thể nhìn rõ mặt thì Thẩm Nghiên mới phát hiện ra người đến lại chính là bà Cố đã nhiều ngày không gặp.
Bà ta đến đây làm gì? Trong lòng Thẩm Nghiên chợt dâng lên một dự cảm xấu, nhưng còn chưa kịp phản ứng, bà Cố đã lao đến như cơn gió lốc, giáng cho cô một cái bạt tai thật mạnh!
Thẩm Nghiên hoàn toàn không phòng bị, bị đánh đến loạng choạng, mặt đau rát như bị thiêu, trong tai chỉ còn lại tiếng ù ù ong ong. Bà Cố nắm lấy cô định đánh tiếp, nhưng hai nhân viên bảo vệ khu văn phòng đã kịp thời chạy tới, ngăn cản người phụ nữ đang phát điên kia lại.
Dựa vào ánh hoàng hôn lờ mờ, Thẩm Nghiên nhận ra hai bảo vệ đang giữ chặt bà Cố là người mới đến tòa nhà của họ. Vì vóc dáng cao lớn, lại thường xuyên chào hỏi cô một cách rất lễ phép mỗi lần gặp, nên cô vẫn còn ấn tượng với hai người này.
“Hạ Yên, con tiện nhân này! Mày báo đáp tao như thế đấy à?”
Bà Cố bị bảo vệ giữ chặt, không thể lại gần Thẩm Nghiên, tức đến mức chửi rủa om sòm: “Tao bỏ tiền cho mày đi học, cho mày vào công ty, vất vả trăm bề mới đào tạo ra được cái đồ vong ân phụ nghĩa như mày! Muốn chạy thì thôi đi, lại còn xúi giục thằng bé cắt đứt quan hệ với tao? Mày cứ đợi đấy! Tao phải khiến mày thân bại danh liệt! Phải để cho tất cả mọi người đều thấy bộ mặt phản bội vô ơn của mày!”
Bà Cố tuy là một quý bà sống trong nhung lụa, nhưng giọng nói thì chẳng thua gì các bà thím bán rau ngoài chợ. Đúng lúc đang vào giờ cao điểm tan sở, người qua lại trong khu công nghệ không ít, mà bà Cố lại phát âm rõ ràng, gào thét đến khản cả giọng, lập tức thu hút sự chú ý của đám đông xung quanh.
May mà hai bảo vệ đang giữ bà Cố rất tận tâm với công việc, vừa lôi bà ta về phía cổng khu công nghệ, vừa khuyên nhủ: “Thưa bà, bà không phải là nhân viên trong khu, xin đừng gây rối ở đây.”
Chuyện gì vậy chứ? Đến tận lúc này, Thẩm Nghiên vẫn chưa kịp hiểu ra tình hình. Bà Cố vốn rất coi trọng thể diện, mỗi lần ra ngoài chẳng phải đều có cả đoàn người đi theo hầu hạ sao? Hôm nay lại chỉ đi một mình? Nếu không phải Hạ Yên vô cùng quen thuộc với bà Cố, thì cô còn suýt nghi ngờ mình nhận nhầm người.
Dù sao thì bà Cố cũng không phải loại người quen làm loạn lăn lộn giữa đường. Bị bảo vệ cản lại thì thôi đi, nhưng khi thấy hai người họ còn định lôi mình ra tận cổng, bà ta lập tức cảm thấy bị sỉ nhục, quát tháo hai người kia: “Thả tôi ra! Mấy người biết tôi là ai không hả? Còn dám kéo tôi đi thêm một bước nữa, tôi khiến các người không yên thân đâu!”
“...”
Với tính cách của bà Cố, việc sau này quay lại trả đũa hai bảo vệ đó hoàn toàn có khả năng. Hơn nữa cô vẫn còn đang có kế hoạch mở công ty ở đây, nếu chuyện ầm ĩ quá thì ai cũng khó xử.
Thẩm Nghiên cân nhắc một lát rồi gọi với theo: “Đợi đã.”
Nói rồi, cô không để cho bà Cố kịp mở miệng, liền lên tiếng dồn dập như bắn súng liên thanh:
“Ân nghĩa chu cấp của bà, tôi đã trả bằng việc làm trâu làm ngựa cho nhà họ Cố suốt ngần ấy năm. Còn bây giờ, cái tôi đang trả lại là ân tình năm đó bà bỏ thuốc vào rượu của tôi.”
Trên mặt bà Cố thoáng hiện vẻ chột dạ, nhưng lập tức dùng cơn giận dữ để che giấu: “Cô nói bậy nói bạ! Ai thèm làm cái chuyện hèn hạ như thế!”
“Tôi có nói bậy hay không, trong lòng bà rõ nhất.”
Thẩm Nghiên nở một nụ cười nửa miệng, nhìn chằm chằm bà ta: “Tạ Lan Chi, thay vì trách tôi chia rẽ quan hệ giữa bà và con trai, sao không dùng cái đầu mà nghĩ thử xem, chuyện thế này đến tôi còn đoán được, Cố Tri Hành lại không đoán ra sao? Anh ta là do bà sinh ra, hiểu bà còn rõ hơn tôi nhiều.”
“Chủ tịch Tạ!”
Ngay lúc hai người đang giằng co, trợ lý và tài xế của bà Cố cuối cùng cũng kịp chạy đến.
Bảo vệ thấy hai người kia trông có vẻ biết lý lẽ, liền buông tay ra, chỉ là để đề phòng bà ta lại phát điên, nên vẫn đứng chắn phía trước Thẩm Nghiên.
Thẩm Nghiên vừa định lên tiếng cảm ơn, thì đã nghe thấy giọng Đàm Mục từ xa truyền tới, mỗi lúc một gần:
“Hóa ra là chủ tịch Tạ giá lâm, không ra đón từ xa thật là thất lễ.”
Trùng hợp làm sao, đúng lúc Đàm Mục bước tới gần, đèn đường trong khu văn phòng lần lượt bật sáng, khiến khung cảnh đang mờ tối bỗng chốc trở nên rõ ràng hẳn.
Thấy Đàm Mục, sắc mặt của bà Cố càng trở nên khó coi, nhưng hành vi thì đã kiềm chế hơn nhiều. Bà ta thu lại vẻ điên cuồng vừa rồi khi lao lên tát người, nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ quý bà cao ngạo, dè dặt thường ngày.
“Tiểu Đàm, mắt nhìn người của cháu đúng là quá tệ. Loại đàn bà này đúng là tai họa! Ai dính vào người đó là gặp xui xẻo!”
Bà Cố thấy viện binh đã đến, không làm gì được nữa, bèn mượn tư thế bề trên của một bậc trưởng bối để dạy dỗ Đàm Mục mấy câu, rồi hằm hằm quay người bỏ đi.
Nhưng Đàm Mục hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của bà ta, thậm chí cũng chẳng buồn khách sáo tiễn biệt, ánh mắt anh bị dấu vết cái tát trên mặt Thẩm Nghiên hút chặt lấy, khuôn mặt trắng trẻo tinh tế vô cớ bị đỏ ửng cả một bên, khiến người ta không khỏi xót xa.
Lúc này Thẩm Nghiên mới nhớ ra để hỏi: “Không phải nói là không cần đón sao, sao anh lại đến?”
“Em như vậy thì không thể đi ăn được. Về công ty xử lý vết thương trước đã.”
Đàm Mục đau lòng, đưa tay định chạm vào chỗ bị tát đỏ trên má cô, vừa đỡ cô đi về phía tòa nhà, vừa dặn dò hai nhân viên bảo vệ đi lấy đá và hộp thuốc mang lên công ty cho cô.
Hai nhân viên bảo vệ kia trông rất chuyên nghiệp, sau khi Đàm Mục ra lệnh, họ lập tức chia nhau hành động, một người đi lấy đá, người kia đi lấy hộp thuốc.
Thẩm Nghiên nhìn theo bóng lưng hai bảo vệ rời đi, rồi lại quay sang nhìn Đàm Mục, trong lòng dường như đang suy tính điều gì đó.
“Đang nghĩ gì thế? Đến nơi rồi còn ngẩn người.”
Thang máy dừng ở tầng công ty, Thẩm Nghiên bị Đàm Mục nắm tay dắt ra ngoài.
Vào đến công ty, Thẩm Nghiên nhìn anh, nói:
“Hai người bảo vệ đó là người của anh.”
Cô thậm chí còn không dùng câu hỏi.
Thứ nhất, thể chất và tác phong của hai bảo vệ đó hoàn toàn không giống bảo vệ thông thường trong khu văn phòng; thứ hai, giọng điệu khi Đàm Mục ra lệnh cho hai người họ quá mức quen thuộc.
Thẩm Nghiên vừa nghe liền hiểu ra hai người này chắc chắn là người mà Đàm Mục đã quen dùng từ trước.
Đàm Mục thẳng thắn thừa nhận:
“Hôm đó em với Cố Tri Hành xảy ra chuyện không vui, tôi lo em ở đây không an toàn nên cử hai người qua trông chừng một chút. Nhưng hai tên nhóc đó đúng là lơ là quá, hai kẻ có võ mà lại không canh chừng nổi một người phụ nữ trung niên.”
Vừa nói, anh vừa nâng mặt Thẩm Nghiên lên, dùng khăn ướt nhẹ nhàng chạm vào chỗ bị sưng đỏ trên má cô.
“Anh lau trôi lớp trang điểm của tôi rồi, lát nữa còn ra ngoài thế nào đây?”
Vết đau trên mặt vẫn trong mức có thể chịu đựng được, nên Thẩm Nghiên vẫn còn tâm trạng đùa cợt.
“Không ra ngoài nữa, tôi đã bảo người đặt đồ ăn rồi.”
Đàm Mục dùng khăn ướt lau mặt cô cẩn thận từng chút một.
Thẩm Nghiên: “Đặt lúc nào thế? Anh biết trước à?”
“Lúc họ vào khu, bảo vệ ở cổng đã báo cho tôi rồi.”
Tay Đàm Mục đang đỡ cằm cô hơi siết lại, khẽ bóp nhẹ:
“Đừng cử động, lát nữa đau thì đừng kêu.”
“Câu đó có thể hiểu theo nghĩa khác đấy, tổng giám đốc Đàm.”
Thẩm Nghiên cố ý trêu anh, quả nhiên thấy tay Đàm Mục khựng lại, vành tai đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Thẩm Nghiên không nhịn được bật cười, rút khăn ướt khỏi tay anh, rồi đi đến ngăn kéo trong văn phòng lấy khăn tẩy trang, dạy anh: “Tẩy trang thì phải dùng cái này.”
Đàm Mục định đưa tay nhận lấy, nhưng Thẩm Nghiên không đưa cho: “Để tôi tự làm đi. Nhân lúc hai người kia còn chưa tới, anh mau đi rửa mặt đi.” Cô vừa nói vừa chỉ vào tai anh.
Đàm Mục lại không nhúc nhích, đứng đó nhìn cô một lúc, rồi như thể bất lực mà hỏi:
“Làm sao mà em có thể bình thản như không có chuyện gì xảy ra vậy?”
Thẩm Nghiên chưa hiểu: “Gì cơ?”
“Tối hôm đó, ở đây...”
Tổng giám đốc Đàm xưa nay luôn điềm tĩnh, hiếm khi lúng túng như lúc này, lời chỉ mới nói được một nửa, tai còn chưa kịp hạ nhiệt thì mặt đã đỏ lên tiếp.
Thẩm Nghiên nhìn dáng vẻ non nớt như mới biết yêu của anh, bỗng nhiên hiểu ra:
“Cho nên anh không liên lạc với tôi suốt thời gian qua là vì... ngại à?”
Đáng yêu quá đi mất!
Thế giới thông tin thay đổi trong chớp mắt, loại tin đồn tình ái nho nhỏ trong giới thương trường này sau khi bị xử lý cũng lập tức bị những cái tên hot của giới giải trí đè bẹp trong bảng tìm kiếm.
Tất nhiên, cô cũng biết nếu ông chủ thực sự có chuyện gì thì trang web công ty cũng không thể nào đăng tin lên đó được.
Thẩm Nghiên nghĩ một hồi, vẫn không thể nghĩ ra lý do nào hợp lý, dứt khoát trực tiếp gọi điện cho Đàm Mục để xác nhận.
Đàm Mục có vẻ đang bận, điện thoại đổ chuông mấy hồi mới được bắt máy.
Thẩm Nghiên đã yên tâm được một nửa, liền hỏi: “Tối nay anh có rảnh không?” Cụ thể có chuyện gì thì vẫn phải gặp mặt mới xác nhận được.
Không biết Đàm Mục tưởng tượng ra điều gì, im lặng một lúc rồi hỏi cô: “Công ty gặp rắc rối à? Hay là tiến độ dự án bên phòng thí nghiệm không kịp?”
Thẩm Nghiên: “Này? Tôi chỉ có việc mới được tìm anh sao? Tổng giám đốc Đàm đây là đang trách tôi bình thường không có chuyện thì không đến điện Tam Bảo hả?”
Đàm Mục bật cười: “Câu đó đâu phải tôi nói.”
“Yên tâm đi, tôi chẳng có chuyện gì cả, mọi việc đều suôn sẻ. Chỉ là đột nhiên nhớ đến anh, đơn giản muốn hẹn anh ăn bữa cơm. Tổng giám đốc Đàm có nể mặt không?”
Nói xong, âm thanh bên đầu dây kia bỗng như phủ một lớp vải mỏng, nghe như là đang bị che micro lại.
Chắc là đang xác nhận lịch trình với thư ký, Thẩm Nghiên nghĩ vậy.
Kiên nhẫn chờ một lát, âm thanh đã trở lại bình thường.
“Muốn ăn gì?” Đàm Mục hỏi cô: “Tôi đến công ty đón em.”
“Không cần đâu!” Thẩm Nghiên tiện miệng báo tên một quán cô thường gọi đồ ăn ngoài: “Ở ngay gần đây thôi, tôi đi bộ cũng tới được. Ăn xong còn phải quay lại công ty làm thêm giờ nữa.”
“Chăm chỉ vậy sao? Công ty thật sự không có chuyện gì à?” Đàm Mục dùng giọng nửa đùa nửa thật để xác nhận lại với cô.
“Nếu nhà đầu tư không yên tâm, ăn xong thì đến công ty thị sát đi.”
Thẩm Nghiên cười khẽ, giọng đầy thoải mái, Đàm Mục cũng yên tâm, hẹn thời gian gặp mặt với cô xong liền cúp máy.
Việc được gắn bó, quan tâm lẫn nhau với một cá thể độc lập khác, đúng là một trải nghiệm khá thú vị. Thẩm Nghiên hồi tưởng lại đôi chút, vô thức bật cười.
[Khụ! Ký chủ đừng có nhớ nhung nam phụ nữa...]
[Câm miệng!] Hệ thống vừa mới nói được một câu, đã bị Thẩm Nghiên ngắt lời: [Ít ra lệnh cho tôi thôi, nữ chính còn chẳng có ý kiến gì cả.]
[Càng lúc càng bá đạo rồi.] Hệ thống lầm bầm trong bụng, Thẩm Nghiên làm như không nghe thấy.
Nghĩ đến việc lát nữa sẽ gặp Đàm Mục, tâm trạng Thẩm Nghiên bỗng trở nên vui vẻ một cách khó hiểu, cảm giác mệt mỏi vì mấy ngày tăng ca liên tục cũng như tan biến sạch. Trong tiếng làu bàu oán thán khe khẽ của hệ thống, Thẩm Nghiên vui vẻ dặm lại lớp trang điểm cho mình, đợi khi nhân viên trong công ty đều đã về hết mới căn đúng giờ đi xuống lầu ăn tối.
Trong suốt khoảng thời gian đó, Hạ Yên như ngủ quên, không bày tỏ bất kỳ ý kiến nào.
Từ sau buổi tiệc rượu hôm ấy, Hạ Yên chỉ trao đổi với cô về công việc, không còn nói chuyện liên quan đến tình cảm cá nhân nữa. Thẩm Nghiên nghi ngờ rằng, có lẽ Hạ Yên vì đột nhiên nhận ra trong bữa tiệc cô có thể đọc được ký ức về những tiếp xúc thân mật giữa cô ấy và Cố Tri Hành, nên cảm thấy lúng túng.
Lúc Thẩm Nghiên rời khỏi tòa nhà công ty, trời đã âm u, đèn đường vẫn chưa bật, chính là thời khắc hỗn độn nhất trong ngày. Cô đã nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính suốt cả ngày, mắt mỏi đến hoa lên, thấy có người đi về phía mình cũng không để ý, nghĩ chỉ là người qua đường.
Thế nhưng người đó bước nhanh như gió, khi đến khoảng cách có thể nhìn rõ mặt thì Thẩm Nghiên mới phát hiện ra người đến lại chính là bà Cố đã nhiều ngày không gặp.
Bà ta đến đây làm gì? Trong lòng Thẩm Nghiên chợt dâng lên một dự cảm xấu, nhưng còn chưa kịp phản ứng, bà Cố đã lao đến như cơn gió lốc, giáng cho cô một cái bạt tai thật mạnh!
Thẩm Nghiên hoàn toàn không phòng bị, bị đánh đến loạng choạng, mặt đau rát như bị thiêu, trong tai chỉ còn lại tiếng ù ù ong ong. Bà Cố nắm lấy cô định đánh tiếp, nhưng hai nhân viên bảo vệ khu văn phòng đã kịp thời chạy tới, ngăn cản người phụ nữ đang phát điên kia lại.
Dựa vào ánh hoàng hôn lờ mờ, Thẩm Nghiên nhận ra hai bảo vệ đang giữ chặt bà Cố là người mới đến tòa nhà của họ. Vì vóc dáng cao lớn, lại thường xuyên chào hỏi cô một cách rất lễ phép mỗi lần gặp, nên cô vẫn còn ấn tượng với hai người này.
“Hạ Yên, con tiện nhân này! Mày báo đáp tao như thế đấy à?”
Bà Cố bị bảo vệ giữ chặt, không thể lại gần Thẩm Nghiên, tức đến mức chửi rủa om sòm: “Tao bỏ tiền cho mày đi học, cho mày vào công ty, vất vả trăm bề mới đào tạo ra được cái đồ vong ân phụ nghĩa như mày! Muốn chạy thì thôi đi, lại còn xúi giục thằng bé cắt đứt quan hệ với tao? Mày cứ đợi đấy! Tao phải khiến mày thân bại danh liệt! Phải để cho tất cả mọi người đều thấy bộ mặt phản bội vô ơn của mày!”
Bà Cố tuy là một quý bà sống trong nhung lụa, nhưng giọng nói thì chẳng thua gì các bà thím bán rau ngoài chợ. Đúng lúc đang vào giờ cao điểm tan sở, người qua lại trong khu công nghệ không ít, mà bà Cố lại phát âm rõ ràng, gào thét đến khản cả giọng, lập tức thu hút sự chú ý của đám đông xung quanh.
May mà hai bảo vệ đang giữ bà Cố rất tận tâm với công việc, vừa lôi bà ta về phía cổng khu công nghệ, vừa khuyên nhủ: “Thưa bà, bà không phải là nhân viên trong khu, xin đừng gây rối ở đây.”
Chuyện gì vậy chứ? Đến tận lúc này, Thẩm Nghiên vẫn chưa kịp hiểu ra tình hình. Bà Cố vốn rất coi trọng thể diện, mỗi lần ra ngoài chẳng phải đều có cả đoàn người đi theo hầu hạ sao? Hôm nay lại chỉ đi một mình? Nếu không phải Hạ Yên vô cùng quen thuộc với bà Cố, thì cô còn suýt nghi ngờ mình nhận nhầm người.
Dù sao thì bà Cố cũng không phải loại người quen làm loạn lăn lộn giữa đường. Bị bảo vệ cản lại thì thôi đi, nhưng khi thấy hai người họ còn định lôi mình ra tận cổng, bà ta lập tức cảm thấy bị sỉ nhục, quát tháo hai người kia: “Thả tôi ra! Mấy người biết tôi là ai không hả? Còn dám kéo tôi đi thêm một bước nữa, tôi khiến các người không yên thân đâu!”
“...”
Với tính cách của bà Cố, việc sau này quay lại trả đũa hai bảo vệ đó hoàn toàn có khả năng. Hơn nữa cô vẫn còn đang có kế hoạch mở công ty ở đây, nếu chuyện ầm ĩ quá thì ai cũng khó xử.
Thẩm Nghiên cân nhắc một lát rồi gọi với theo: “Đợi đã.”
Nói rồi, cô không để cho bà Cố kịp mở miệng, liền lên tiếng dồn dập như bắn súng liên thanh:
“Ân nghĩa chu cấp của bà, tôi đã trả bằng việc làm trâu làm ngựa cho nhà họ Cố suốt ngần ấy năm. Còn bây giờ, cái tôi đang trả lại là ân tình năm đó bà bỏ thuốc vào rượu của tôi.”
Trên mặt bà Cố thoáng hiện vẻ chột dạ, nhưng lập tức dùng cơn giận dữ để che giấu: “Cô nói bậy nói bạ! Ai thèm làm cái chuyện hèn hạ như thế!”
“Tôi có nói bậy hay không, trong lòng bà rõ nhất.”
Thẩm Nghiên nở một nụ cười nửa miệng, nhìn chằm chằm bà ta: “Tạ Lan Chi, thay vì trách tôi chia rẽ quan hệ giữa bà và con trai, sao không dùng cái đầu mà nghĩ thử xem, chuyện thế này đến tôi còn đoán được, Cố Tri Hành lại không đoán ra sao? Anh ta là do bà sinh ra, hiểu bà còn rõ hơn tôi nhiều.”
“Chủ tịch Tạ!”
Ngay lúc hai người đang giằng co, trợ lý và tài xế của bà Cố cuối cùng cũng kịp chạy đến.
Bảo vệ thấy hai người kia trông có vẻ biết lý lẽ, liền buông tay ra, chỉ là để đề phòng bà ta lại phát điên, nên vẫn đứng chắn phía trước Thẩm Nghiên.
Thẩm Nghiên vừa định lên tiếng cảm ơn, thì đã nghe thấy giọng Đàm Mục từ xa truyền tới, mỗi lúc một gần:
“Hóa ra là chủ tịch Tạ giá lâm, không ra đón từ xa thật là thất lễ.”
Trùng hợp làm sao, đúng lúc Đàm Mục bước tới gần, đèn đường trong khu văn phòng lần lượt bật sáng, khiến khung cảnh đang mờ tối bỗng chốc trở nên rõ ràng hẳn.
Thấy Đàm Mục, sắc mặt của bà Cố càng trở nên khó coi, nhưng hành vi thì đã kiềm chế hơn nhiều. Bà ta thu lại vẻ điên cuồng vừa rồi khi lao lên tát người, nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ quý bà cao ngạo, dè dặt thường ngày.
“Tiểu Đàm, mắt nhìn người của cháu đúng là quá tệ. Loại đàn bà này đúng là tai họa! Ai dính vào người đó là gặp xui xẻo!”
Bà Cố thấy viện binh đã đến, không làm gì được nữa, bèn mượn tư thế bề trên của một bậc trưởng bối để dạy dỗ Đàm Mục mấy câu, rồi hằm hằm quay người bỏ đi.
Nhưng Đàm Mục hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của bà ta, thậm chí cũng chẳng buồn khách sáo tiễn biệt, ánh mắt anh bị dấu vết cái tát trên mặt Thẩm Nghiên hút chặt lấy, khuôn mặt trắng trẻo tinh tế vô cớ bị đỏ ửng cả một bên, khiến người ta không khỏi xót xa.
Lúc này Thẩm Nghiên mới nhớ ra để hỏi: “Không phải nói là không cần đón sao, sao anh lại đến?”
“Em như vậy thì không thể đi ăn được. Về công ty xử lý vết thương trước đã.”
Đàm Mục đau lòng, đưa tay định chạm vào chỗ bị tát đỏ trên má cô, vừa đỡ cô đi về phía tòa nhà, vừa dặn dò hai nhân viên bảo vệ đi lấy đá và hộp thuốc mang lên công ty cho cô.
Hai nhân viên bảo vệ kia trông rất chuyên nghiệp, sau khi Đàm Mục ra lệnh, họ lập tức chia nhau hành động, một người đi lấy đá, người kia đi lấy hộp thuốc.
Thẩm Nghiên nhìn theo bóng lưng hai bảo vệ rời đi, rồi lại quay sang nhìn Đàm Mục, trong lòng dường như đang suy tính điều gì đó.
“Đang nghĩ gì thế? Đến nơi rồi còn ngẩn người.”
Thang máy dừng ở tầng công ty, Thẩm Nghiên bị Đàm Mục nắm tay dắt ra ngoài.
Vào đến công ty, Thẩm Nghiên nhìn anh, nói:
“Hai người bảo vệ đó là người của anh.”
Cô thậm chí còn không dùng câu hỏi.
Thứ nhất, thể chất và tác phong của hai bảo vệ đó hoàn toàn không giống bảo vệ thông thường trong khu văn phòng; thứ hai, giọng điệu khi Đàm Mục ra lệnh cho hai người họ quá mức quen thuộc.
Thẩm Nghiên vừa nghe liền hiểu ra hai người này chắc chắn là người mà Đàm Mục đã quen dùng từ trước.
Đàm Mục thẳng thắn thừa nhận:
“Hôm đó em với Cố Tri Hành xảy ra chuyện không vui, tôi lo em ở đây không an toàn nên cử hai người qua trông chừng một chút. Nhưng hai tên nhóc đó đúng là lơ là quá, hai kẻ có võ mà lại không canh chừng nổi một người phụ nữ trung niên.”
Vừa nói, anh vừa nâng mặt Thẩm Nghiên lên, dùng khăn ướt nhẹ nhàng chạm vào chỗ bị sưng đỏ trên má cô.
“Anh lau trôi lớp trang điểm của tôi rồi, lát nữa còn ra ngoài thế nào đây?”
Vết đau trên mặt vẫn trong mức có thể chịu đựng được, nên Thẩm Nghiên vẫn còn tâm trạng đùa cợt.
“Không ra ngoài nữa, tôi đã bảo người đặt đồ ăn rồi.”
Đàm Mục dùng khăn ướt lau mặt cô cẩn thận từng chút một.
Thẩm Nghiên: “Đặt lúc nào thế? Anh biết trước à?”
“Lúc họ vào khu, bảo vệ ở cổng đã báo cho tôi rồi.”
Tay Đàm Mục đang đỡ cằm cô hơi siết lại, khẽ bóp nhẹ:
“Đừng cử động, lát nữa đau thì đừng kêu.”
“Câu đó có thể hiểu theo nghĩa khác đấy, tổng giám đốc Đàm.”
Thẩm Nghiên cố ý trêu anh, quả nhiên thấy tay Đàm Mục khựng lại, vành tai đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Thẩm Nghiên không nhịn được bật cười, rút khăn ướt khỏi tay anh, rồi đi đến ngăn kéo trong văn phòng lấy khăn tẩy trang, dạy anh: “Tẩy trang thì phải dùng cái này.”
Đàm Mục định đưa tay nhận lấy, nhưng Thẩm Nghiên không đưa cho: “Để tôi tự làm đi. Nhân lúc hai người kia còn chưa tới, anh mau đi rửa mặt đi.” Cô vừa nói vừa chỉ vào tai anh.
Đàm Mục lại không nhúc nhích, đứng đó nhìn cô một lúc, rồi như thể bất lực mà hỏi:
“Làm sao mà em có thể bình thản như không có chuyện gì xảy ra vậy?”
Thẩm Nghiên chưa hiểu: “Gì cơ?”
“Tối hôm đó, ở đây...”
Tổng giám đốc Đàm xưa nay luôn điềm tĩnh, hiếm khi lúng túng như lúc này, lời chỉ mới nói được một nửa, tai còn chưa kịp hạ nhiệt thì mặt đã đỏ lên tiếp.
Thẩm Nghiên nhìn dáng vẻ non nớt như mới biết yêu của anh, bỗng nhiên hiểu ra:
“Cho nên anh không liên lạc với tôi suốt thời gian qua là vì... ngại à?”
Đáng yêu quá đi mất!
3
0
1 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
