0 chữ
Chương 13
Thế Giới 1 - Chương 13: Bá Đạo Tổng Tài x Thư Ký 12
“Hạ Yên, em đang ở đâu?” Giọng nói của Cố Tri Hành truyền ra từ điện thoại. Nghe cũng biết, anh ta đang cố hết sức kìm nén cơn giận.
Lúc thấy số lạ gọi đến, Thẩm Nghiên đã đoán được là Cố Tri Hành gọi. Cô ngáp một cái, giọng điệu mang tính công việc: “Lịch trình cá nhân, không có nghĩa vụ phải chia sẻ. Nếu không có gì khác thì tôi cúp máy đây.”
“Đợi đã!” Cố Tri Hành gọi cô lại, hỏi: “Em đang ở cùng Đàm Mục đúng không?”
Ồ? Là thấy bài đăng trên vòng bạn bè của Đàm Mục rồi à? Thẩm Nghiên lập tức tỉnh cả ngủ, nổi hứng trêu chọc: “Chuyện này ấy à, còn phải xem anh định nghĩa ở cùng nhau là thế nào đã.”
“Này! Cô đừng nói bừa nhé!” Hạ Yên cuống hết cả lên, liền vội vã cắt ngang.
Bên kia điện thoại, Cố Tri Hành cũng không giữ được bình tĩnh nữa: “Hạ Yên, đừng làm loạn nữa. Em đánh tôi rồi còn giận dỗi mấy ngày nay vẫn chưa đủ sao? Ngày mai em quay về đi, tôi đảm bảo sẽ không truy cứu chuyện gì cả.”
Thẩm Nghiên chỉ cảm thấy buồn cười: “Tôi chỉ tò mò thôi, Tổng Giám đốc Cố có thể truy cứu cái gì chứ? Chẳng lẽ quy chế nhân viên của Cố thị được cập nhật rồi, sau này không cho phép nhân viên kết bạn với người ngoài công ty à?”
Cố Tri Hành: “Em biết rõ tôi đang nói gì mà. Đàm Mục không phù hợp với em!”
Thẩm Nghiên: “Phù hợp hay không, không thử thì sao biết được?”
“Em nghiêm túc thật à?”
“Thẩm Nghiên! Cô điên rồi à?”
Hạ Yên và Cố Tri Hành gần như đồng thanh, hai giọng nói cùng lúc vang lên khiến đầu Thẩm Nghiên hơi ong ong. Cô xoa thái dương, nhất thời không lên tiếng đáp lại.
Chỉ sau một hai giây im lặng, Cố Tri Hành liền bùng nổ: “Em tưởng Đàm Mục thật lòng thích em sao? Hắn ta chỉ muốn lợi dụng em để moi móc bí mật công ty! Em đừng không tin, tôi quen hắn từ nhỏ rồi, cái vẻ ngoài chính trực đó chỉ là giả tạo, bên trong toàn bụng dạ thâm hiểm. Chơi mưu tính kế em tuyệt đối không đấu lại hắn đâu, đến lúc đó đừng trách tôi không nhắc trước!”
“Hạ Yên! Em động não một chút đi! Trước đây hắn với em hoàn toàn không qua lại gì, bây giờ đột nhiên tiếp cận, em không thấy kỳ lạ sao? Nhà họ Đàm gia thế hiển hách, từ nhỏ đến lớn thiếu gì con gái theo đuổi, làm sao có chuyện tự nhiên lại để mắt đến em?”
Cố Tri Hành trút một tràng, ban đầu Thẩm Nghiên còn coi như chuyện cười để nghe, nhưng đến câu cuối thì cô bật cười lạnh lùng: “Sao lại không thể? Ngược lại tôi thấy mắt nhìn người của anh còn chẳng bằng anh ấy. Ngoài chuyện không sinh ra trong nhà hào môn, tôi còn thiếu gì chứ?”
Tiếng cười lập tức vang lên trong điện thoại, là kiểu cười vì tức giận: “Đàm Mục tẩy não em rồi à? Mới mấy ngày mà đã tâng bốc em đến mức không biết trời cao đất dày là gì.”
Khi nghe Thẩm Nghiên tự khen mình, Hạ Yên còn thấy hoảng hốt và chột dạ. Nhưng đến khi nghe thấy câu trả lời của Cố Tri Hành, trong lòng cô như bị dao đâm một nhát. Thì ra, trong mắt Cố Tri Hành, cô chỉ là như vậy.
“Không làm bạn với người xem thường mình, đây là kiến thức mà trẻ con mẫu giáo cũng biết, chắc không cần tôi dạy cho Tổng Giám đốc Cố đâu nhỉ.” Thẩm Nghiên hừ lạnh. Mẹ con nhà họ Cố đúng là nghiện đè ép nữ chính rồi. Cô thờ ơ nói tiếp: “Nói chuyện không hợp, một câu cũng là thừa. Nếu không có chuyện gì thì cúp máy đi, buổi tối tôi không muốn cãi nhau, ảnh hưởng đến giấc ngủ.”
Lần này Cố Tri Hành thật sự không ngồi yên nổi nữa, anh gào lên trong điện thoại: “Em còn định mê muội đến bao giờ? Đàm Mục quyến rũ em là vì hắn biết em là người của tôi! Em tỉnh táo lại đi, hắn chỉ muốn lợi dụng em thôi!”
Thẩm Nghiên móc tai, thản nhiên đáp: “Đừng dùng cái giọng bắt gian đó để nói chuyện với tôi, anh đâu phải bạn trai tôi, tôi ở với ai thì liên quan gì đến anh? Nôn nóng như vậy, không phải là sợ kỹ thuật của Tổng giám đốc Đàm giỏi hơn anh, khiến anh tự ái đấy chứ?”
“Hạ Yên, em điên rồi sao?” Cố Tri Hành gần như muốn nổ tung, nhưng Thẩm Nghiên chẳng cho anh ta cơ hội phát huy, dứt khoát dập máy, kéo vào danh sách chặn, rồi tiện tay bật luôn chế độ im lặng.
Hạ Yên cũng phát điên theo, lắp ba lắp bắp chất vấn Thẩm Nghiên: “Cô, cô! Cho dù Tổng Giám đốc Cố nói năng có khó nghe thì cô cũng không thể bôi nhọ chính mình như thế được! Hơn nữa cô với Tổng Giám đốc Đàm hoàn toàn chẳng có gì, cô cố tình nói như vậy, nhỡ đâu Tổng Giám đốc Cố tin là thật, danh tiếng của tôi thì sao?”
Thẩm Nghiên đáp: “Bây giờ không có gì không có nghĩa sau này không có. Dù sao cô cũng độc thân, muốn ngủ với ai là quyền tự do của cô, một ngày thay một người đàn ông cũng chẳng ai cấm được. Hơn nữa, chẳng danh chính ngôn thuận mà cứ bám theo Cố Tri Hành thì danh tiếng cô nghĩ sẽ hay ho lắm à?”
Hạ Yên ban đầu bị những lời không biết xấu hổ của cô làm cho choáng váng, sau đó lại bị đâm trúng chỗ đau, đến mức hồi lâu không thốt nên lời.
Đợi đến khi cô tạm thoát ra khỏi cơn sóng cảm xúc dữ dội, thì đã thấy Thẩm Nghiên đắp mặt nạ xong xuôi, ngủ ngon lành như không có chuyện gì xảy ra.
Hạ Yên nhìn chằm chằm vào cơ thể của chính mình, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Cô không hề thích người phụ nữ đang chiếm giữ cơ thể mình này. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi bị thay thế, thế giới quan của cô đã nhiều lần bị người phụ nữ đó đập nát không thương tiếc. Cô không hiểu tại sao cái gọi là hệ thống lại để người phụ nữ này thay thế cô, từ thế giới quan cho đến cách sống, hai người họ gần như chẳng có điểm nào tương đồng.
Chỉ là, cho dù cô có ghét người phụ nữ này đến đâu, cũng không thể không thừa nhận, trên người cô ta có những phẩm chất khiến cô vô cùng ngưỡng mộ: Nội tâm vững vàng, thế giới quan nhất quán, và có một triết lý sống riêng rõ ràng, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi người khác.
Quay lại nhìn chính mình, quả thật cô luôn đặt cảm xúc của người khác lên trước bản thân. Cô lúc nào cũng mong mọi người xung quanh đều cảm thấy dễ chịu, vui vẻ, dường như chỉ có như vậy, sự tồn tại của cô mới có giá trị. Nhưng hình như, cô chưa bao giờ tự hỏi: Bản thân mình có thật sự vui vẻ không?
Trước đây, cô chưa từng cảm thấy cách sống ấy có gì sai. Bởi từ nhỏ cô đã được dạy phải dịu dàng, biết quan tâm, phải biết nghĩ cho người khác, phải nghiêm khắc với bản thân nhưng rộng lượng với người khác. Vì thế, cô đã sớm học được cách chăm lo cảm xúc của mọi người xung quanh, cũng từ đó mà luôn được khen là hiểu chuyện, tính cách tốt.
Thế nhưng, những phẩm chất mà cô từng cho là tốt đẹp ấy, trong mắt người phụ nữ kia, không chỉ hoàn toàn vô giá trị, mà còn là một thứ xiềng xích ngu ngốc.
Mặc dù người phụ nữ đó chưa từng trực tiếp mắng cô, nhưng mỗi lần họ trò chuyện, cô đều có thể đọc được sự khinh thường trong giọng điệu của đối phương.
Người phụ nữ đó chê cô ngu ngốc, khó dạy, còn thường xuyên yêu cầu hệ thống bịt miệng cô. Thế nhưng, những việc cô ta làm khi chiếm lấy thân xác của cô lại vô tình mở ra một cánh cửa hoàn toàn mới trong thế giới quan của cô.
Khi nhìn thấy người phụ nữ ấy mang gương mặt của mình, đánh Cố Tri Hành, phản pháo Amy, thao túng cả bà Cố, trong lòng cô tràn đầy hoảng loạn, cảm thấy những hành động đó thực sự quá mức, quá bốc đồng. Nhưng xen lẫn trong nỗi lo lắng ấy, sâu tận đáy lòng cô lại dâng lên một cảm giác sảng khoái thầm kín.
Tất nhiên, cô biết cảm giác vui sướиɠ đó là không đúng đắn. Sự giáo dưỡng của cô khiến cô không thể thật sự tán đồng hành vi của người phụ nữ kia, thế nhưng cô lại không thể kiểm soát được niềm kɧoáı ©ảʍ đang trỗi dậy trong lòng. Có lẽ, bản chất cô cũng không cao thượng như chính mình vẫn tưởng.
Nghĩ đến đây, Hạ Yên cảm thấy hình như bản thân cũng không có đủ tư cách để chỉ trích Thẩm Nghiên. Ở một góc độ nào đó, Thẩm Nghiên thậm chí còn cao thượng hơn cô... ít nhất, Thẩm Nghiên sống đủ thẳng thắn, đủ chân thật với chính mình.
Hơn nữa, mỗi lần nói chuyện, Thẩm Nghiên đều tỏ vẻ vô cùng khó chịu với cô, vậy mà vừa rồi khi Cố Tri Hành nói Đàm Mục không thể nào thích cô, Thẩm Nghiên lại có thể không chút do dự đáp rằng ngoài xuất thân là thứ không thể lựa chọn, thì cô chẳng thua kém ai cả.
Dù câu nói ấy chỉ là để chặn miệng Cố Tri Hành, nhưng nghe vào lòng vẫn thấy ấm áp. Còn Cố Tri Hành... Thôi vậy, anh ta đâu phải lần đầu xem thường cô, chẳng lẽ đến giờ cô vẫn còn mộng tưởng gì sao?
Thẩm Nghiên hoàn toàn không hay biết những suy nghĩ phức tạp đang diễn ra trong lòng Hạ Yên. Cô vừa đấu khẩu với Cố Tri Hành xong, coi như xả được cơn tức, đêm đó ngủ ngon một cách hiếm thấy.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái. Khi gặp Đàm Mục trong nhà hàng khách sạn, cô bất giác nở một nụ cười tươi tắn.
Đàm Mục vẫn phong độ như thường lệ. Vừa đến nhà hàng, anh đã thuần thục giúp cô mang sữa và lấy bánh ngọt.
Thẩm Nghiên vốn đã quen với việc được người khác phục vụ, nên ung dung hưởng thụ sự chăm sóc của Đàm Mục mà không thấy áy náy chút nào.
Ngược lại, Hạ Yên thì cảm thấy vô cùng không tự nhiên khi được Tổng Giám đốc Đàm phục vụ. Nếu còn ở trong thân thể mình, có lẽ tay chân cô đã không biết phải để vào đâu cho đỡ lúng túng. Mãi đến khi Đàm Mục rời bàn, đi đến quầy buffet lấy thêm đồ ăn ở xa, sự ngượng ngùng trong lòng cô mới tạm dịu lại.
Cô liền tranh thủ thời gian nhắc nhở Thẩm Nghiên: “Bức ảnh hôm qua Tổng Giám đốc Đàm chụp ấy, cô vẫn nên tìm cơ hội nhắc anh ấy xoá đi thì hơn.”
Thẩm Nghiên chậm rãi nhấp một ngụm sữa còn hơi nóng, vẻ mặt thản nhiên: “Chuyện nhỏ xíu ấy mà, đến tay còn chưa chạm vào, có đáng nhắc đến không?”
“Tôi không phải cổ hủ, chỉ là cảm thấy Tổng Giám đốc Đàm cố ý thôi.” Hạ Yên nói: “Tôi nghi Cố tổng gọi điện tối qua là vì đã thấy bài đăng trên vòng bạn bè của anh ta.” Bằng không, không thể nào anh ta lại hỏi thẳng có phải cô đang ở cùng Đàm Mục hay không mà không có chút gợi ý nào trước đó.
“Ừ, rồi sao nữa?” Thẩm Nghiên không phủ nhận, thản nhiên đáp lại.
Hạ Yên nói tiếp: “Nhưng Cố tổng bình thường rất ít khi xem vòng bạn bè, trừ khi anh ấy định đăng gì đó thì mới tiện tay lướt qua. Với tần suất đăng bài của Cố tổng, chuyện lần này trùng hợp đến vậy... đúng là hơi khó tin.” Quả thực quá trùng hợp Đàm Mục vừa đăng ảnh xong đã bị Cố Tri Hành nhìn thấy.
“Tôi không muốn bị ai lợi dụng, tôi nghĩ cô cũng vậy.” Hạ Yên chốt lại đầy nghiêm túc.
Thẩm Nghiên đặt ly sữa xuống, nhìn về phía Đàm Mục đang bưng khay đồ ăn đi về phía mình. Trong đầu, cô khẽ đáp lại Hạ Yên: “Được, cô thuyết phục được tôi rồi.”
Tuy đã đồng ý, nhưng suốt bữa sáng sau đó Thẩm Nghiên vẫn vui vẻ ăn uống cùng Đàm Mục, rồi lại cùng anh lên xe đến sa mạc, suốt cả chặng đường cũng không hề nhắc đến chuyện bảo anh xoá bài đăng trên vòng bạn bè.
Hạ Yên vẫn giữ được sự kiên nhẫn, Thẩm Nghiên không hành động, cô cũng không hối thúc.
Chẳng bao lâu sau khi đến sa mạc, Thẩm Nghiên cảm thấy cảnh sắc quá đơn điệu, bèn đề nghị chơi xe địa hình vượt cát. Đàm Mục thì không mấy hứng thú, vẫn giống như lúc ở bãi Gobi, cầm máy ảnh đi khắp nơi chụp phong cảnh.
Thẩm Nghiên lái xe địa hình chơi một vòng rồi quay lại, thấy Đàm Mục vẫn đang mải mê chụp ảnh, cô liền giảm tốc độ, dừng lại gần chỗ anh.
“Chơi vui không?” Thấy cô tới, Đàm Mục mỉm cười bước lại gần.
“Vui chứ.” Thẩm Nghiên đáp, rồi chuẩn bị xuống xe. Mới vừa đưa một chân ra ngoài thì đã nghe Đàm Mục gọi: “Đừng động, giữ nguyên tư thế đó, ngầu lắm!”
Vừa nói, anh vừa giơ máy ảnh lên, “tách tách” bấm liên tục. Hôm nay Thẩm Nghiên mặc quần jeans bó, đi bốt Martin, áo sơ vin gọn gàng phối cùng xe địa hình giữa sa mạc, quả thật khí chất bùng nổ.
Thẩm Nghiên điềm nhiên để Đàm Mục chụp ảnh, khiến Hạ Yên sốt ruột: “Cô còn dám để anh ta chụp tiếp nữa à?”
“Sợ gì chứ?” Thẩm Nghiên đáp, rồi thẳng thắn đưa tay về phía Đàm Mục: “Đưa em xem máy ảnh chút nhé.”
Hạ Yên cứ tưởng Đàm Mục sẽ từ chối, ai ngờ anh chẳng do dự chút nào, lập tức đưa máy cho cô.
Thẩm Nghiên thoải mái nhận lấy, thong thả xem từng tấm một.
Xem hết toàn bộ ảnh rồi, cô mới đưa máy lại cho Đàm Mục.
“Chụp ảnh cũng khá đấy. Mấy tấm chụp tôi thì chuyển cho tôi, rồi xoá đi nhé.” Thẩm Nghiên lắc lắc điện thoại trong tay, giọng nhẹ nhàng.
Đàm Mục hỏi: “Tại sao? Cảm thấy tôi chụp chân dung không đẹp à?”
Thẩm Nghiên khẽ cười, đầy ẩn ý: “Không phải thế, chủ yếu là sợ anh lại tuỳ tiện đăng lên vòng bạn bè. Tôi thật ra là người rất ngại phiền phức.”
Đàm Mục cũng bật cười: “Xem ra bài đăng hôm qua của tôi đã gây phiền toái cho em rồi?”
Thẩm Nghiên nhìn anh. Sau hai giây đối mắt, Đàm Mục nhún vai: “Được thôi, tôi xoá ngay.” Nói xong, anh xoá bài đăng trên vòng bạn bè ngay trước mặt cô.
“Giờ yên tâm rồi chứ?” Đàm Mục hỏi.
Thẩm Nghiên bước xuống xe. “Đừng trách tôi lắm chuyện, trách thì trách cái xã hội này đặt quá nhiều yêu cầu lên phụ nữ. Tôi cũng chỉ là một kẻ phàm tục giữa hồng trần thôi.”
Nghe vậy, vẻ mặt Đàm Mục cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc hơn một chút: “Xin lỗi, là tôi suy nghĩ chưa chu đáo.”
“Có gì đâu mà xin lỗi, nghiêm trọng thế.” Thẩm Nghiên cười rộng lượng, coi như chuyện này cho qua.
Đúng lúc hai người đang bàn xem tối nay sẽ đi đâu ăn, điện thoại của tài xế thuê xe gọi đến.
“Cô Hạ, không hay rồi! Xe tôi bị đâm rồi!” Trong điện thoại, giọng người tài xế vô cùng tức giận: “Tôi mẹ nó còn chưa lái, đậu yên bên đường mà cũng bị một thằng ngu đâm phải!”
Lúc thấy số lạ gọi đến, Thẩm Nghiên đã đoán được là Cố Tri Hành gọi. Cô ngáp một cái, giọng điệu mang tính công việc: “Lịch trình cá nhân, không có nghĩa vụ phải chia sẻ. Nếu không có gì khác thì tôi cúp máy đây.”
“Đợi đã!” Cố Tri Hành gọi cô lại, hỏi: “Em đang ở cùng Đàm Mục đúng không?”
Ồ? Là thấy bài đăng trên vòng bạn bè của Đàm Mục rồi à? Thẩm Nghiên lập tức tỉnh cả ngủ, nổi hứng trêu chọc: “Chuyện này ấy à, còn phải xem anh định nghĩa ở cùng nhau là thế nào đã.”
“Này! Cô đừng nói bừa nhé!” Hạ Yên cuống hết cả lên, liền vội vã cắt ngang.
Bên kia điện thoại, Cố Tri Hành cũng không giữ được bình tĩnh nữa: “Hạ Yên, đừng làm loạn nữa. Em đánh tôi rồi còn giận dỗi mấy ngày nay vẫn chưa đủ sao? Ngày mai em quay về đi, tôi đảm bảo sẽ không truy cứu chuyện gì cả.”
Cố Tri Hành: “Em biết rõ tôi đang nói gì mà. Đàm Mục không phù hợp với em!”
Thẩm Nghiên: “Phù hợp hay không, không thử thì sao biết được?”
“Em nghiêm túc thật à?”
“Thẩm Nghiên! Cô điên rồi à?”
Hạ Yên và Cố Tri Hành gần như đồng thanh, hai giọng nói cùng lúc vang lên khiến đầu Thẩm Nghiên hơi ong ong. Cô xoa thái dương, nhất thời không lên tiếng đáp lại.
Chỉ sau một hai giây im lặng, Cố Tri Hành liền bùng nổ: “Em tưởng Đàm Mục thật lòng thích em sao? Hắn ta chỉ muốn lợi dụng em để moi móc bí mật công ty! Em đừng không tin, tôi quen hắn từ nhỏ rồi, cái vẻ ngoài chính trực đó chỉ là giả tạo, bên trong toàn bụng dạ thâm hiểm. Chơi mưu tính kế em tuyệt đối không đấu lại hắn đâu, đến lúc đó đừng trách tôi không nhắc trước!”
Cố Tri Hành trút một tràng, ban đầu Thẩm Nghiên còn coi như chuyện cười để nghe, nhưng đến câu cuối thì cô bật cười lạnh lùng: “Sao lại không thể? Ngược lại tôi thấy mắt nhìn người của anh còn chẳng bằng anh ấy. Ngoài chuyện không sinh ra trong nhà hào môn, tôi còn thiếu gì chứ?”
Tiếng cười lập tức vang lên trong điện thoại, là kiểu cười vì tức giận: “Đàm Mục tẩy não em rồi à? Mới mấy ngày mà đã tâng bốc em đến mức không biết trời cao đất dày là gì.”
Khi nghe Thẩm Nghiên tự khen mình, Hạ Yên còn thấy hoảng hốt và chột dạ. Nhưng đến khi nghe thấy câu trả lời của Cố Tri Hành, trong lòng cô như bị dao đâm một nhát. Thì ra, trong mắt Cố Tri Hành, cô chỉ là như vậy.
Lần này Cố Tri Hành thật sự không ngồi yên nổi nữa, anh gào lên trong điện thoại: “Em còn định mê muội đến bao giờ? Đàm Mục quyến rũ em là vì hắn biết em là người của tôi! Em tỉnh táo lại đi, hắn chỉ muốn lợi dụng em thôi!”
Thẩm Nghiên móc tai, thản nhiên đáp: “Đừng dùng cái giọng bắt gian đó để nói chuyện với tôi, anh đâu phải bạn trai tôi, tôi ở với ai thì liên quan gì đến anh? Nôn nóng như vậy, không phải là sợ kỹ thuật của Tổng giám đốc Đàm giỏi hơn anh, khiến anh tự ái đấy chứ?”
“Hạ Yên, em điên rồi sao?” Cố Tri Hành gần như muốn nổ tung, nhưng Thẩm Nghiên chẳng cho anh ta cơ hội phát huy, dứt khoát dập máy, kéo vào danh sách chặn, rồi tiện tay bật luôn chế độ im lặng.
Hạ Yên cũng phát điên theo, lắp ba lắp bắp chất vấn Thẩm Nghiên: “Cô, cô! Cho dù Tổng Giám đốc Cố nói năng có khó nghe thì cô cũng không thể bôi nhọ chính mình như thế được! Hơn nữa cô với Tổng Giám đốc Đàm hoàn toàn chẳng có gì, cô cố tình nói như vậy, nhỡ đâu Tổng Giám đốc Cố tin là thật, danh tiếng của tôi thì sao?”
Thẩm Nghiên đáp: “Bây giờ không có gì không có nghĩa sau này không có. Dù sao cô cũng độc thân, muốn ngủ với ai là quyền tự do của cô, một ngày thay một người đàn ông cũng chẳng ai cấm được. Hơn nữa, chẳng danh chính ngôn thuận mà cứ bám theo Cố Tri Hành thì danh tiếng cô nghĩ sẽ hay ho lắm à?”
Hạ Yên ban đầu bị những lời không biết xấu hổ của cô làm cho choáng váng, sau đó lại bị đâm trúng chỗ đau, đến mức hồi lâu không thốt nên lời.
Đợi đến khi cô tạm thoát ra khỏi cơn sóng cảm xúc dữ dội, thì đã thấy Thẩm Nghiên đắp mặt nạ xong xuôi, ngủ ngon lành như không có chuyện gì xảy ra.
Hạ Yên nhìn chằm chằm vào cơ thể của chính mình, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Cô không hề thích người phụ nữ đang chiếm giữ cơ thể mình này. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi bị thay thế, thế giới quan của cô đã nhiều lần bị người phụ nữ đó đập nát không thương tiếc. Cô không hiểu tại sao cái gọi là hệ thống lại để người phụ nữ này thay thế cô, từ thế giới quan cho đến cách sống, hai người họ gần như chẳng có điểm nào tương đồng.
Chỉ là, cho dù cô có ghét người phụ nữ này đến đâu, cũng không thể không thừa nhận, trên người cô ta có những phẩm chất khiến cô vô cùng ngưỡng mộ: Nội tâm vững vàng, thế giới quan nhất quán, và có một triết lý sống riêng rõ ràng, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi người khác.
Quay lại nhìn chính mình, quả thật cô luôn đặt cảm xúc của người khác lên trước bản thân. Cô lúc nào cũng mong mọi người xung quanh đều cảm thấy dễ chịu, vui vẻ, dường như chỉ có như vậy, sự tồn tại của cô mới có giá trị. Nhưng hình như, cô chưa bao giờ tự hỏi: Bản thân mình có thật sự vui vẻ không?
Trước đây, cô chưa từng cảm thấy cách sống ấy có gì sai. Bởi từ nhỏ cô đã được dạy phải dịu dàng, biết quan tâm, phải biết nghĩ cho người khác, phải nghiêm khắc với bản thân nhưng rộng lượng với người khác. Vì thế, cô đã sớm học được cách chăm lo cảm xúc của mọi người xung quanh, cũng từ đó mà luôn được khen là hiểu chuyện, tính cách tốt.
Thế nhưng, những phẩm chất mà cô từng cho là tốt đẹp ấy, trong mắt người phụ nữ kia, không chỉ hoàn toàn vô giá trị, mà còn là một thứ xiềng xích ngu ngốc.
Mặc dù người phụ nữ đó chưa từng trực tiếp mắng cô, nhưng mỗi lần họ trò chuyện, cô đều có thể đọc được sự khinh thường trong giọng điệu của đối phương.
Người phụ nữ đó chê cô ngu ngốc, khó dạy, còn thường xuyên yêu cầu hệ thống bịt miệng cô. Thế nhưng, những việc cô ta làm khi chiếm lấy thân xác của cô lại vô tình mở ra một cánh cửa hoàn toàn mới trong thế giới quan của cô.
Khi nhìn thấy người phụ nữ ấy mang gương mặt của mình, đánh Cố Tri Hành, phản pháo Amy, thao túng cả bà Cố, trong lòng cô tràn đầy hoảng loạn, cảm thấy những hành động đó thực sự quá mức, quá bốc đồng. Nhưng xen lẫn trong nỗi lo lắng ấy, sâu tận đáy lòng cô lại dâng lên một cảm giác sảng khoái thầm kín.
Tất nhiên, cô biết cảm giác vui sướиɠ đó là không đúng đắn. Sự giáo dưỡng của cô khiến cô không thể thật sự tán đồng hành vi của người phụ nữ kia, thế nhưng cô lại không thể kiểm soát được niềm kɧoáı ©ảʍ đang trỗi dậy trong lòng. Có lẽ, bản chất cô cũng không cao thượng như chính mình vẫn tưởng.
Nghĩ đến đây, Hạ Yên cảm thấy hình như bản thân cũng không có đủ tư cách để chỉ trích Thẩm Nghiên. Ở một góc độ nào đó, Thẩm Nghiên thậm chí còn cao thượng hơn cô... ít nhất, Thẩm Nghiên sống đủ thẳng thắn, đủ chân thật với chính mình.
Hơn nữa, mỗi lần nói chuyện, Thẩm Nghiên đều tỏ vẻ vô cùng khó chịu với cô, vậy mà vừa rồi khi Cố Tri Hành nói Đàm Mục không thể nào thích cô, Thẩm Nghiên lại có thể không chút do dự đáp rằng ngoài xuất thân là thứ không thể lựa chọn, thì cô chẳng thua kém ai cả.
Dù câu nói ấy chỉ là để chặn miệng Cố Tri Hành, nhưng nghe vào lòng vẫn thấy ấm áp. Còn Cố Tri Hành... Thôi vậy, anh ta đâu phải lần đầu xem thường cô, chẳng lẽ đến giờ cô vẫn còn mộng tưởng gì sao?
Thẩm Nghiên hoàn toàn không hay biết những suy nghĩ phức tạp đang diễn ra trong lòng Hạ Yên. Cô vừa đấu khẩu với Cố Tri Hành xong, coi như xả được cơn tức, đêm đó ngủ ngon một cách hiếm thấy.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái. Khi gặp Đàm Mục trong nhà hàng khách sạn, cô bất giác nở một nụ cười tươi tắn.
Đàm Mục vẫn phong độ như thường lệ. Vừa đến nhà hàng, anh đã thuần thục giúp cô mang sữa và lấy bánh ngọt.
Thẩm Nghiên vốn đã quen với việc được người khác phục vụ, nên ung dung hưởng thụ sự chăm sóc của Đàm Mục mà không thấy áy náy chút nào.
Ngược lại, Hạ Yên thì cảm thấy vô cùng không tự nhiên khi được Tổng Giám đốc Đàm phục vụ. Nếu còn ở trong thân thể mình, có lẽ tay chân cô đã không biết phải để vào đâu cho đỡ lúng túng. Mãi đến khi Đàm Mục rời bàn, đi đến quầy buffet lấy thêm đồ ăn ở xa, sự ngượng ngùng trong lòng cô mới tạm dịu lại.
Cô liền tranh thủ thời gian nhắc nhở Thẩm Nghiên: “Bức ảnh hôm qua Tổng Giám đốc Đàm chụp ấy, cô vẫn nên tìm cơ hội nhắc anh ấy xoá đi thì hơn.”
Thẩm Nghiên chậm rãi nhấp một ngụm sữa còn hơi nóng, vẻ mặt thản nhiên: “Chuyện nhỏ xíu ấy mà, đến tay còn chưa chạm vào, có đáng nhắc đến không?”
“Tôi không phải cổ hủ, chỉ là cảm thấy Tổng Giám đốc Đàm cố ý thôi.” Hạ Yên nói: “Tôi nghi Cố tổng gọi điện tối qua là vì đã thấy bài đăng trên vòng bạn bè của anh ta.” Bằng không, không thể nào anh ta lại hỏi thẳng có phải cô đang ở cùng Đàm Mục hay không mà không có chút gợi ý nào trước đó.
“Ừ, rồi sao nữa?” Thẩm Nghiên không phủ nhận, thản nhiên đáp lại.
Hạ Yên nói tiếp: “Nhưng Cố tổng bình thường rất ít khi xem vòng bạn bè, trừ khi anh ấy định đăng gì đó thì mới tiện tay lướt qua. Với tần suất đăng bài của Cố tổng, chuyện lần này trùng hợp đến vậy... đúng là hơi khó tin.” Quả thực quá trùng hợp Đàm Mục vừa đăng ảnh xong đã bị Cố Tri Hành nhìn thấy.
“Tôi không muốn bị ai lợi dụng, tôi nghĩ cô cũng vậy.” Hạ Yên chốt lại đầy nghiêm túc.
Thẩm Nghiên đặt ly sữa xuống, nhìn về phía Đàm Mục đang bưng khay đồ ăn đi về phía mình. Trong đầu, cô khẽ đáp lại Hạ Yên: “Được, cô thuyết phục được tôi rồi.”
Tuy đã đồng ý, nhưng suốt bữa sáng sau đó Thẩm Nghiên vẫn vui vẻ ăn uống cùng Đàm Mục, rồi lại cùng anh lên xe đến sa mạc, suốt cả chặng đường cũng không hề nhắc đến chuyện bảo anh xoá bài đăng trên vòng bạn bè.
Hạ Yên vẫn giữ được sự kiên nhẫn, Thẩm Nghiên không hành động, cô cũng không hối thúc.
Chẳng bao lâu sau khi đến sa mạc, Thẩm Nghiên cảm thấy cảnh sắc quá đơn điệu, bèn đề nghị chơi xe địa hình vượt cát. Đàm Mục thì không mấy hứng thú, vẫn giống như lúc ở bãi Gobi, cầm máy ảnh đi khắp nơi chụp phong cảnh.
Thẩm Nghiên lái xe địa hình chơi một vòng rồi quay lại, thấy Đàm Mục vẫn đang mải mê chụp ảnh, cô liền giảm tốc độ, dừng lại gần chỗ anh.
“Chơi vui không?” Thấy cô tới, Đàm Mục mỉm cười bước lại gần.
“Vui chứ.” Thẩm Nghiên đáp, rồi chuẩn bị xuống xe. Mới vừa đưa một chân ra ngoài thì đã nghe Đàm Mục gọi: “Đừng động, giữ nguyên tư thế đó, ngầu lắm!”
Vừa nói, anh vừa giơ máy ảnh lên, “tách tách” bấm liên tục. Hôm nay Thẩm Nghiên mặc quần jeans bó, đi bốt Martin, áo sơ vin gọn gàng phối cùng xe địa hình giữa sa mạc, quả thật khí chất bùng nổ.
Thẩm Nghiên điềm nhiên để Đàm Mục chụp ảnh, khiến Hạ Yên sốt ruột: “Cô còn dám để anh ta chụp tiếp nữa à?”
“Sợ gì chứ?” Thẩm Nghiên đáp, rồi thẳng thắn đưa tay về phía Đàm Mục: “Đưa em xem máy ảnh chút nhé.”
Hạ Yên cứ tưởng Đàm Mục sẽ từ chối, ai ngờ anh chẳng do dự chút nào, lập tức đưa máy cho cô.
Thẩm Nghiên thoải mái nhận lấy, thong thả xem từng tấm một.
Xem hết toàn bộ ảnh rồi, cô mới đưa máy lại cho Đàm Mục.
“Chụp ảnh cũng khá đấy. Mấy tấm chụp tôi thì chuyển cho tôi, rồi xoá đi nhé.” Thẩm Nghiên lắc lắc điện thoại trong tay, giọng nhẹ nhàng.
Đàm Mục hỏi: “Tại sao? Cảm thấy tôi chụp chân dung không đẹp à?”
Thẩm Nghiên khẽ cười, đầy ẩn ý: “Không phải thế, chủ yếu là sợ anh lại tuỳ tiện đăng lên vòng bạn bè. Tôi thật ra là người rất ngại phiền phức.”
Đàm Mục cũng bật cười: “Xem ra bài đăng hôm qua của tôi đã gây phiền toái cho em rồi?”
Thẩm Nghiên nhìn anh. Sau hai giây đối mắt, Đàm Mục nhún vai: “Được thôi, tôi xoá ngay.” Nói xong, anh xoá bài đăng trên vòng bạn bè ngay trước mặt cô.
“Giờ yên tâm rồi chứ?” Đàm Mục hỏi.
Thẩm Nghiên bước xuống xe. “Đừng trách tôi lắm chuyện, trách thì trách cái xã hội này đặt quá nhiều yêu cầu lên phụ nữ. Tôi cũng chỉ là một kẻ phàm tục giữa hồng trần thôi.”
Nghe vậy, vẻ mặt Đàm Mục cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc hơn một chút: “Xin lỗi, là tôi suy nghĩ chưa chu đáo.”
“Có gì đâu mà xin lỗi, nghiêm trọng thế.” Thẩm Nghiên cười rộng lượng, coi như chuyện này cho qua.
Đúng lúc hai người đang bàn xem tối nay sẽ đi đâu ăn, điện thoại của tài xế thuê xe gọi đến.
“Cô Hạ, không hay rồi! Xe tôi bị đâm rồi!” Trong điện thoại, giọng người tài xế vô cùng tức giận: “Tôi mẹ nó còn chưa lái, đậu yên bên đường mà cũng bị một thằng ngu đâm phải!”
3
0
1 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
