TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 7: Lo Sợ Ta Đoạt Quyền

Tống Tang Ninh đến từ tương lai, không chỉ biết trị thủy mà còn rất giỏi lấy lòng dân.

Chẳng bao lâu, nàng ta được dân Giang Nam tôn làm thần nữ, dựng tượng, ngày ngày hương khói cúng bái.

Còn Địch Hạc Minh thì âm thầm xây dựng quân đội riêng.

Rõ ràng chưa tới nửa năm đã dập xong lũ, nhưng hắn lại giả danh rằng thổ phỉ quấy nhiễu khắp nơi, cố tình hai năm không về.

Chính từ đó, hắn đã tạo dựng được gốc rễ quyền lực của mình.

Trọng sinh trở lại, Thẩm Đường Lê tuyệt đối không để hắn được toại nguyện!

Tống Tang Ninh chẳng phải nhờ biết trước cốt truyện nên mới luôn thuận lợi sao? Giờ đây, Thẩm Đường Lê cũng biết, ai thắng ai thua, chưa thể nói trước được.

Sóng gió nơi hậu cung, triều đình hiểm ác, nàng đều đã trải qua. Lẽ nào còn sợ một nữ chính xuyên không nhỏ bé?

Đó mới là mục đích chính khi nàng tiến cung hôm nay.

“Để ta đi.”

“Không được!” Thẩm Lâm Xuyên không chút nghĩ ngợi liền từ chối.

“Ta đang thông báo cho ngươi, chứ không phải thương lượng.”

“Trẫm nói không được,” Thẩm Lâm Xuyên cũng cứng rắn chẳng kém, “Hoàng tỷ quên rồi sao, trẫm mới là hoàng đế, lệnh của trẫm, không kẻ nào được phép làm trái!”

Đây là lần đầu tiên Thẩm Lâm Xuyên nói chuyện nghiêm túc như thế với nàng, khiến Thẩm Đường Lê có phần không quen.

“Thẩm Lâm Xuyên, đây là suy nghĩ của ngươi? Ngươi sợ ta đoạt quyền?!”

Chẳng lẽ Thẩm Lâm Xuyên vẫn luôn hận nàng?

Thuở nhỏ, hắn ham chơi, mọi việc triều chính đều do nàng gánh vác. Lâu dần, bá quan văn võ đều mặc nhiên thừa nhận nàng là Trưởng công chúa nhϊếp chính.

Mãi đến khi hắn mười sáu tuổi, mọi người mới chợt nhớ ra hoàng đế thực sự là ai.

Trong lòng Thẩm Đường Lê chợt lạnh lẽo, những việc nàng từng làm, nàng tưởng là vì hắn, nào ngờ lại khiến hắn sinh hận.

Chỉ tưởng tượng đến điều đó thôi cũng khiến nàng đau đớn. Khuôn mặt nàng lập tức tái nhợt.

Thẩm Lâm Xuyên lập tức nhận ra nàng hiểu sai, vội vàng lên tiếng:

“Giang Nam mưa dai dẳng, đã cuốn trôi không biết bao nhiêu thôn làng, dân chạy nạn khắp nơi, cướp bóc hoành hành. Tỷ không thích hợp đi, huống hồ chân của tỷ…”

Thẩm Đường Lê khẽ thở phào.

Bất kể tương lai ra sao, ít nhất hiện tại Thẩm Lâm Xuyên vẫn nhận nàng là tỷ tỷ.

“Thẩm Lâm Xuyên, đây là yêu cầu cuối cùng của ta. Giang Nam ta nhất định phải đi. Nếu ngươi không cho, ta sẽ lén đi.”

Thẩm Lâm Xuyên giận dữ, bật dậy định quát, nhưng lại thấy nàng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt cố chấp.

Một nỗi bất lực tràn về. Hắn biết, mình có ngăn cản cũng không được.

Những gì hoàng tỷ muốn làm, chưa từng có ai cản nổi nàng.

“Nhưng ta sợ tỷ gặp nguy hiểm, Giang Nam xa như vậy, ta…không nỡ.”

Ba chữ sau hắn nuốt xuống, cổ họng đắng nghẹn.

Thẩm Đường Lê nhướng mày, biết mình đã thắng, mục đích đã đạt, chẳng muốn nán lại nữa liền đứng dậy đi thẳng ra ngoài, chỉ để lại bốn chữ:

“Lưỡng lự nhu nhược*.”

* Chỉ người vừa do dự không quyết, lại vừa yếu đuối, không dám hành động hay đưa ra quyết định dứt khoát.

Nàng không biết, phía sau có ánh mắt vẫn dõi theo nàng không rời, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng nàng, ánh mắt đó vẫn đeo bám đầy u ám và dã tâm.

2

0

2 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.