TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Chương 30: Lại Sa Vào Hang Sói

Nói là nhà nhỏ cũng không đúng, bên ngoài có hàng rào tre bao quanh, chia thành từng mảnh vườn vuông vức trồng rau củ, vài con vịt thong dong đung đưa cái đuôi trong sân.

Ngôi nhà rất có quy củ, ngoài nhà chính còn có hai gian hai bên, hẳn là nhà bếp và kho chứa.

Mọi thứ ở đây đều quá mức bình thường.

Thẩm Đường Lê khẽ thở ra một hơi, cố nặn ra một nụ cười, tiến lên gõ cửa.

Một lúc sau, cửa kêu “két” mở ra một khe hẹp, ánh thép lóe lên, nàng cảm thấy cổ mình lạnh toát, lông tơ toàn thân dựng đứng.

Biểu tình nàng cứng đờ, cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên là một lưỡi đao.

Một thanh loan đao tinh xảo.

“Vào đi!”

Người cầm đao là một đại hán thân hình vạm vỡ, râu ria xồm xoàm.

Ngón tay Thẩm Đường Lê khẽ co lại, hai chân mềm nhũn, chưa kịp phản ứng thì cổ đã bị cứa một vết rớm máu.

“Mau lên.”

Gã đàn ông gằn giọng thúc giục.

Thẩm Đường Lê cắn răng bước vào.

Một mùi tanh tưởi gay mũi ập tới. Nàng liếc mắt liền thấy trong sân có năm thi thể, hai người lớn, ba đứa nhỏ.

Mặt mũi vặn vẹo, tròng mắt trồi ra như không thể tin được rằng ở ngay trong chính ngôi nhà của mình lại gặp phải kiếp sát thân.

Thẩm Đường Lê bị đại hán đẩy vào sảnh chính, trong phòng có sáu bảy đại hán, một kẻ đang bị thương nặng, ngồi dựa vào tường, cả bọn nghe thấy động tĩnh liền đồng loạt nhìn nàng chằm chằm.

Những kẻ này ai nấy đều thân hình cao lớn, ngũ quan thô kệch, vừa nhìn đã biết không phải người Trung Nguyên.

Tâm trạng Thẩm Đường Lê chìm xuống đáy vực.

Tin tốt: không phải bọn thích khách áo đen.

Tin xấu: là người Nam Chiếu.

“Ngươi là ai?”

Kẻ bị thương kia có vẻ là thủ lĩnh, ánh mắt mang theo sát khí nồng đậm, chăm chú đánh giá nàng.

Thẩm Đường Lê biết chỉ cần nói sai một câu, bản thân liền biến thành một thi thể ở trong sân.

Mặt nàng trắng bệch, cẩn thận nói: “Chỉ là người đi ngang qua, không may gặp phải cường đạo…”

Phải lập tức phủ nhận quan hệ với gia đình bị hại, đồng thời cho thấy mình không có lực uy hϊếp. Câu sau, chính là để giải thích thương tích trên người nàng.

Tên cầm đầu dường như đã bị đánh lừa, ánh mắt cũng bớt đi phần sắc bén.

Đúng lúc này, từ trong bếp truyền ra một mùi khét lẹt, một đại hán toàn thân nồng nặc mùi mỡ dê, mặt mũi lấm lem tro bụi, bưng ra một chậu đen thui.

Tên cầm đầu như chợt nhớ ra điều gì, sắc mặt tái xanh xen lẫn vàng vọt, nhìn Thẩm Đường Lê lần nữa, giọng nói đã mang theo vài phần bất lực và buông xuôi:

“Ngươi biết nấu cơm không?”

Thẩm Đường Lê vội vã gật đầu.

Thế là nàng bị người ta xách thẳng tới bếp.

“Nấu cơm cho ngon vào, bản gia tha mạng cho ngươi.”

Gã đại hán ban đầu dùng đao kề cổ nàng, trừng mắt hung dữ đe dọa một câu xong thì quay đầu bước ra ngoài, hoàn toàn không lo nàng sẽ hạ độc.

Có lẽ là bọn chúng quá mức tự tin, căn bản không nghĩ nàng dám làm liều.

Thẩm Đường Lê được tự do, việc đầu tiên nghĩ đến là bỏ trốn. Tiếc là sau một hồi quan sát, nàng phát hiện căn nhà gỗ này được xây rất kiên cố, chỉ có một cửa ra vào, mà bản thân lại mang thương tích trong người, dẫu có thoát được cũng khó mà đi xa.

Thẩm Đường Lê đành tạm thời gác lại ý định đó, quay đầu nhìn bếp lò hỗn độn trước mắt.

Nàng quả thực biết nấu ăn.

Sau khi phụ hoàng băng hà, Thẩm Lâm Xuyên nghe lời cung nữ gièm pha, sinh lòng nghi ngờ, không dám động vào bất kỳ món nào người khác đưa tới.

Khoảng thời gian ấy, mọi bữa ăn của hắn đều do một tay Thẩm Đường Lê chuẩn bị.

Nàng đơn giản dọn dẹp bếp lò, rồi tận dụng mấy nguyên liệu còn sót lại, nấu một nồi canh hầm tạp nham, rắc thêm chút muối, cho một muỗng mỡ heo, hương thơm liền lan tỏa ra ngoài.

Đám người Nam Chiếu kia e là đã đói lả, canh còn chưa múc ra, đã bu quanh bếp, tranh nhau ăn như lang hổ.

1

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.