0 chữ
Chương 27
Chương 27: Tất Cả Đều Là Mưu Tính Của Hắn
Tạ Tương Thời vội vàng chạy tới, thấy Tiểu Thất khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi tèm lem, mà Thẩm Đường Lê thì vẫn đứng thản nhiên như không có gì.
Sắc mặt hắn chợt biến đổi: “Còn không mau đưa Tiểu Thất đi, tránh quấy nhiễu quý nhân.”
Đám hạ nhân đưa mắt nhìn nhau, ai cũng biết vị trí của Tiểu Thất trong lòng Tạ Tương Thời. Giờ hắn lại chẳng hỏi han lấy một lời, cứ như đã biết rõ lỗi là do Tiểu Thất.
Tiểu Thất cũng nghe thấy lời hắn nói, tủi thân bỗng hóa thành giận dữ: “Tạ Tương Thời, ngươi không đứng về phía ta, lại thiên vị ả tiện nhân đó? Tốt lắm, đồ bạc tình! Tỷ tỷ ta vừa mới mất, ngươi đã thay lòng đổi dạ... ưm ưm ưm!”
Lời còn chưa dứt đã bị hạ nhân bịt miệng kéo đi.
Cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Thẩm Đường Lê không biểu cảm, lướt qua người Tạ Tương Thời như thể chuyện vừa xảy ra chẳng liên quan gì đến mình.
“Điện hạ.”
Hắn gượng gạo mở lời: “Tiểu Thất từ nhỏ tính tình càn rỡ, mong điện hạ rộng lượng tha thứ.”
“Tạ Tương Thời, bổn cung là Trưởng Công chúa, không phải nữ La Sát gϊếŧ người không chớp mắt, ngươi không cần phải làm đến mức này.”
Bề ngoài thì Tạ Tương Thời đứng về phía nàng, kỳ thực là sợ nàng nổi giận rồi trút giận lên Tiểu Thất.
Cho nên vừa đến đã không phân rõ trái phải, lập tức đưa Tiểu Thất rời khỏi hiện trường.
Thẩm Đường Lê xoa trán, đầu đau như búa bổ.
“Ngươi đã biết nàng ta không biết chừng mực, thì trông giữ cho kỹ. Đừng để lại chạy tới trước mặt bổn cung giở trò.”
“Hạ thần xin ghi nhớ.”
Đi được một đoạn, Thẩm Đường Lê hơi nghiêng mặt, khóe mắt thoáng liếc qua bóng dáng đang quỳ thẳng tắp trong sân, cuối cùng ánh mắt dịu dàng trong đáy mắt nàng cũng tan biến.
Tất cả, chỉ là mưu tính mà thôi.
Nàng thu ánh nhìn lại, trong lòng hạ quyết tâm, phải xoá bỏ sự tồn tại của người này khỏi đời mình.
Quân Trường Ngọc ôm kiếm ngồi trên ghế, nghe thấy tiếng động của nàng, liền xoay người, lặng lẽ quay lưng về phía nàng.
Vẻ mặt Thẩm Đường Lê lập tức dịu xuống.
Nàng bước tới, kéo tay Quân Trường Ngọc ra, lấy thanh kiếm đặt sang một bên, rồi tự chui vào lòng hắn.
Hương thơm ấm áp kề sát, vậy mà Quân Trường Ngọc lại quay đầu sang hướng khác.
Thẩm Đường Lê tự điều chỉnh tư thế sao cho thoải mái, gối đầu lên cánh tay Quân Trường Ngọc, co chân lại thành một khối, cả người cuộn tròn trong lòng hắn, rồi vươn tay khẽ gãi cằm hắn.
“Vừa rồi lúc chàng ra tay trông thật oai phong, chiêu ấy học từ khi nào vậy?”
Mặt Quân Trường Ngọc sớm đã đỏ bừng, hơi thở cũng không vững.
“Hừm.”
Thẩm Đường Lê bật cười, tay từ cằm hắn trượt xuống, lướt qua yết hầu, cổ áo, cuối cùng dừng lại nơi trái tim đang đập thình thịch.
“Quân Trường Ngọc, chàng có biết lúc ghen tuông trông chàng rất đáng yêu không?”
Quân Trường Ngọc: “…”
Lộ liễu đến thế sao?
Một bàn tay vòng lấy cổ Quân Trường Ngọc, kéo xuống, tay kia vuốt ve gương mặt hắn, như muốn xóa đi tất thảy u sầu.
“Hiện giờ ta hơi muốn hôn chàng, chàng có muốn không?”
Nàng chống tay, ghé sát lại, giọng nói như hơi thở, lướt nhẹ nơi cằm hắn.
Quân Trường Ngọc không chút suy nghĩ, liền vươn tay ôm lấy đầu nàng, cúi xuống, cắn lấy môi nàng, cuồng dã đoạt lấy từng tiếng nói, tựa hồ muốn đem nàng nuốt trọn vào bụng, không chừa lấy một hơi thở.
Thẩm Đường Lê nhắm mắt lại, để mặc linh hồn chìm đắm trong biển dục, một luồng ấm áp lan khắp tứ chi, nàng gọi đó là tình yêu.
Thân thể bỗng chốc bị nhấc bổng, nàng không muốn kết thúc như vậy, hai tay siết chặt cổ Quân Trường Ngọc, như muốn hòa mình vào xương tủy đối phương.
Chỉ đến khi thân mình bị đặt xuống nệm êm, cơ thể cao lớn của nam nhân đè lên trên, đầu óc nàng mới hơi tỉnh táo lại.
Quân Trường Ngọc xưa nay không thích buộc tóc cho tử tế, giờ bị nàng làm rối, tóc dài buông xõa như tơ nhện, quấn quanh thân thể, tựa như giam cầm nàng.
“Có thể không?”
Giọng Quân Trường Ngọc khàn đặc, đôi môi đỏ ửng vì bị dày vò quá mức, lông mày đen như mực, tựa yêu ma mỹ lệ, đến cao tăng ngàn năm cũng không siêu độ nổi.
Sắc mặt hắn chợt biến đổi: “Còn không mau đưa Tiểu Thất đi, tránh quấy nhiễu quý nhân.”
Đám hạ nhân đưa mắt nhìn nhau, ai cũng biết vị trí của Tiểu Thất trong lòng Tạ Tương Thời. Giờ hắn lại chẳng hỏi han lấy một lời, cứ như đã biết rõ lỗi là do Tiểu Thất.
Tiểu Thất cũng nghe thấy lời hắn nói, tủi thân bỗng hóa thành giận dữ: “Tạ Tương Thời, ngươi không đứng về phía ta, lại thiên vị ả tiện nhân đó? Tốt lắm, đồ bạc tình! Tỷ tỷ ta vừa mới mất, ngươi đã thay lòng đổi dạ... ưm ưm ưm!”
Lời còn chưa dứt đã bị hạ nhân bịt miệng kéo đi.
Cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Thẩm Đường Lê không biểu cảm, lướt qua người Tạ Tương Thời như thể chuyện vừa xảy ra chẳng liên quan gì đến mình.
Hắn gượng gạo mở lời: “Tiểu Thất từ nhỏ tính tình càn rỡ, mong điện hạ rộng lượng tha thứ.”
“Tạ Tương Thời, bổn cung là Trưởng Công chúa, không phải nữ La Sát gϊếŧ người không chớp mắt, ngươi không cần phải làm đến mức này.”
Bề ngoài thì Tạ Tương Thời đứng về phía nàng, kỳ thực là sợ nàng nổi giận rồi trút giận lên Tiểu Thất.
Cho nên vừa đến đã không phân rõ trái phải, lập tức đưa Tiểu Thất rời khỏi hiện trường.
Thẩm Đường Lê xoa trán, đầu đau như búa bổ.
“Ngươi đã biết nàng ta không biết chừng mực, thì trông giữ cho kỹ. Đừng để lại chạy tới trước mặt bổn cung giở trò.”
“Hạ thần xin ghi nhớ.”
Đi được một đoạn, Thẩm Đường Lê hơi nghiêng mặt, khóe mắt thoáng liếc qua bóng dáng đang quỳ thẳng tắp trong sân, cuối cùng ánh mắt dịu dàng trong đáy mắt nàng cũng tan biến.
Nàng thu ánh nhìn lại, trong lòng hạ quyết tâm, phải xoá bỏ sự tồn tại của người này khỏi đời mình.
Quân Trường Ngọc ôm kiếm ngồi trên ghế, nghe thấy tiếng động của nàng, liền xoay người, lặng lẽ quay lưng về phía nàng.
Vẻ mặt Thẩm Đường Lê lập tức dịu xuống.
Nàng bước tới, kéo tay Quân Trường Ngọc ra, lấy thanh kiếm đặt sang một bên, rồi tự chui vào lòng hắn.
Hương thơm ấm áp kề sát, vậy mà Quân Trường Ngọc lại quay đầu sang hướng khác.
Thẩm Đường Lê tự điều chỉnh tư thế sao cho thoải mái, gối đầu lên cánh tay Quân Trường Ngọc, co chân lại thành một khối, cả người cuộn tròn trong lòng hắn, rồi vươn tay khẽ gãi cằm hắn.
“Vừa rồi lúc chàng ra tay trông thật oai phong, chiêu ấy học từ khi nào vậy?”
Mặt Quân Trường Ngọc sớm đã đỏ bừng, hơi thở cũng không vững.
Thẩm Đường Lê bật cười, tay từ cằm hắn trượt xuống, lướt qua yết hầu, cổ áo, cuối cùng dừng lại nơi trái tim đang đập thình thịch.
“Quân Trường Ngọc, chàng có biết lúc ghen tuông trông chàng rất đáng yêu không?”
Quân Trường Ngọc: “…”
Lộ liễu đến thế sao?
Một bàn tay vòng lấy cổ Quân Trường Ngọc, kéo xuống, tay kia vuốt ve gương mặt hắn, như muốn xóa đi tất thảy u sầu.
“Hiện giờ ta hơi muốn hôn chàng, chàng có muốn không?”
Nàng chống tay, ghé sát lại, giọng nói như hơi thở, lướt nhẹ nơi cằm hắn.
Quân Trường Ngọc không chút suy nghĩ, liền vươn tay ôm lấy đầu nàng, cúi xuống, cắn lấy môi nàng, cuồng dã đoạt lấy từng tiếng nói, tựa hồ muốn đem nàng nuốt trọn vào bụng, không chừa lấy một hơi thở.
Thẩm Đường Lê nhắm mắt lại, để mặc linh hồn chìm đắm trong biển dục, một luồng ấm áp lan khắp tứ chi, nàng gọi đó là tình yêu.
Thân thể bỗng chốc bị nhấc bổng, nàng không muốn kết thúc như vậy, hai tay siết chặt cổ Quân Trường Ngọc, như muốn hòa mình vào xương tủy đối phương.
Chỉ đến khi thân mình bị đặt xuống nệm êm, cơ thể cao lớn của nam nhân đè lên trên, đầu óc nàng mới hơi tỉnh táo lại.
Quân Trường Ngọc xưa nay không thích buộc tóc cho tử tế, giờ bị nàng làm rối, tóc dài buông xõa như tơ nhện, quấn quanh thân thể, tựa như giam cầm nàng.
“Có thể không?”
Giọng Quân Trường Ngọc khàn đặc, đôi môi đỏ ửng vì bị dày vò quá mức, lông mày đen như mực, tựa yêu ma mỹ lệ, đến cao tăng ngàn năm cũng không siêu độ nổi.
3
0
2 tuần trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
