0 chữ
Chương 2
Chương 2: Trọng Sinh
“Thẩm Đường Lê, ngươi điên rồi sao?”
“Chát! Chát!”
Một roi, hai roi, ba roi.
Tay cầm roi gân xanh nổi đầy, khớp xương trắng bệch, nàng điên cuồng đánh tới tấp. Tay phải trật khớp liền đổi sang tay trái, sát ý trong mắt đặc quánh như sương máu, như muốn thiêu rụi lý trí kẻ đối diện.
Địch Hạc Minh đã không còn để tâm đến cơn đau trên người nữa, chỉ sững sờ nhìn Thẩm Đường Lê.
Hắn chẳng qua chỉ lỡ lời xúc phạm một câu, dù Thẩm Đường Lê có tức giận đến mấy, cũng không nên phản ứng này, như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Ngay giây sau, Thẩm Đường Lê liền cảm thấy đầu đau như búa bổ, có thứ gì đó hung hăng khuấy đảo trong não nàng, ánh sáng trắng lóe lên trước mắt. Cơn choáng váng khiến nàng nôn ra một ngụm máu.
“Khí vận chi tử, không thể gϊếŧ.”
“Ai, ai đang cảnh báo nàng?”
Thẩm Đường Lê chợt nhớ đến quyển sách mình nhìn thấy sau khi linh hồn lìa xác ở kiếp trước.
Trang giới thiệu viết theo góc nhìn của Tống Tang Ninh, đây là một quyển truyện sủng văn 1V1, nam nữ chính đều thuần khiết, cho dù xung quanh có biết bao nam nhân ưu tú vây quanh sủng ái, nàng ta cũng chỉ một lòng với Địch Hạc Minh.
Roi ngựa rơi khỏi tay, cơn đau dữ dội kia cũng dần tan biến khỏi thân thể Thẩm Đường Lê.
Toàn thân Thẩm Đường Lê ướt đẫm mồ hôi, chật vật quỳ rạp trước mặt Địch Hạc Minh.
Một lúc lâu sau, nàng đột ngột chống người đứng dậy.
Địch Hạc Minh, vẫn luôn quan sát nàng, bị động tác bất ngờ ấy giật bắn mình.
Hắn chinh chiến bao năm, bao lần vào sinh ra tử, vết thương trên người không đếm xuể, vừa rồi Thẩm Đường Lê dốc toàn lực đánh, tuy đau rát, nhưng cũng chưa đến mức tổn thương gân cốt.
“Thẩm Đường Lê?”
“Địch Hạc Minh!”
Nàng nghiến răng gọi tên hắn, đôi mắt đào ngấn nước, sống mũi đỏ bừng.
Địch Hạc Minh bất giác nhớ tới một con thỏ mà hắn từng săn được, cũng dùng ánh mắt như vậy, hung dữ nhìn hắn.
Đáng tiếc, thỏ con quá yếu đuối, cuối cùng vẫn chỉ biết thu mình ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.
“Gϊếŧ ngươi không được, chẳng lẽ ta không thể hành hạ ngươi sao?”
Thẩm Đường Lê thử thăm dò. Quả nhiên, đầu óc không còn đau nhức nữa, không có cảnh cáo nào hiện lên.
“Hừ, ngươi hành hạ còn chưa đủ sao?”
Địch Hạc Minh cười gằn, nhưng thân thể lại khẽ run.
“Đem đi xắt cho chó ăn cũng không cho ta dùng?”
Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra trên trán Địch Hạc Minh. Dược tính đã ngấm vào người từ lâu, nếu không nhờ mấy roi vừa rồi của Thẩm Đường Lê, e là hắn đã sớm mất hết lý trí.
“Thẩm Đường Lê, nếu ngươi dám làm càn, ta thề sẽ khiến ngươi hối hận!”
Hối hận sao?
Thẩm Đường Lê nén cảm giác buồn nôn, hai tay nhẹ đặt lên vai hắn, làm như không nghe thấy lời đe dọa, quyết không quay đầu.
Nàng như một con thuyền nhỏ giữa biển khơi, lênh đênh chìm nổi. Biển có lạnh đến đâu cũng không dập tắt được ngọn lửa thù hận trong lòng. Kiếp này sống lại, quyết không để bản thân trở thành kẻ bị giẫm đạp nữa.
Nàng là trưởng công chúa Đại Khánh, dưới một người, trên vạn người.
Nữ phụ ác độc thì sao? Bảo nàng khom lưng van nài chỉ để cầu đường sống, không bao giờ!
Nàng là ác quỷ từ địa ngục bò lên, trở về để lột da kẻ thù, xé thịt hắn, rút gân hắn. Gϊếŧ không được, vậy thì hủy tâm can hắn.
Song khiết sao?
Thế thì, ngủ với nam chính, xem còn “khiết” được nữa không.
“Chát! Chát!”
Một roi, hai roi, ba roi.
Tay cầm roi gân xanh nổi đầy, khớp xương trắng bệch, nàng điên cuồng đánh tới tấp. Tay phải trật khớp liền đổi sang tay trái, sát ý trong mắt đặc quánh như sương máu, như muốn thiêu rụi lý trí kẻ đối diện.
Địch Hạc Minh đã không còn để tâm đến cơn đau trên người nữa, chỉ sững sờ nhìn Thẩm Đường Lê.
Hắn chẳng qua chỉ lỡ lời xúc phạm một câu, dù Thẩm Đường Lê có tức giận đến mấy, cũng không nên phản ứng này, như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Ngay giây sau, Thẩm Đường Lê liền cảm thấy đầu đau như búa bổ, có thứ gì đó hung hăng khuấy đảo trong não nàng, ánh sáng trắng lóe lên trước mắt. Cơn choáng váng khiến nàng nôn ra một ngụm máu.
“Khí vận chi tử, không thể gϊếŧ.”
Thẩm Đường Lê chợt nhớ đến quyển sách mình nhìn thấy sau khi linh hồn lìa xác ở kiếp trước.
Trang giới thiệu viết theo góc nhìn của Tống Tang Ninh, đây là một quyển truyện sủng văn 1V1, nam nữ chính đều thuần khiết, cho dù xung quanh có biết bao nam nhân ưu tú vây quanh sủng ái, nàng ta cũng chỉ một lòng với Địch Hạc Minh.
Roi ngựa rơi khỏi tay, cơn đau dữ dội kia cũng dần tan biến khỏi thân thể Thẩm Đường Lê.
Toàn thân Thẩm Đường Lê ướt đẫm mồ hôi, chật vật quỳ rạp trước mặt Địch Hạc Minh.
Một lúc lâu sau, nàng đột ngột chống người đứng dậy.
Địch Hạc Minh, vẫn luôn quan sát nàng, bị động tác bất ngờ ấy giật bắn mình.
Hắn chinh chiến bao năm, bao lần vào sinh ra tử, vết thương trên người không đếm xuể, vừa rồi Thẩm Đường Lê dốc toàn lực đánh, tuy đau rát, nhưng cũng chưa đến mức tổn thương gân cốt.
“Địch Hạc Minh!”
Nàng nghiến răng gọi tên hắn, đôi mắt đào ngấn nước, sống mũi đỏ bừng.
Địch Hạc Minh bất giác nhớ tới một con thỏ mà hắn từng săn được, cũng dùng ánh mắt như vậy, hung dữ nhìn hắn.
Đáng tiếc, thỏ con quá yếu đuối, cuối cùng vẫn chỉ biết thu mình ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.
“Gϊếŧ ngươi không được, chẳng lẽ ta không thể hành hạ ngươi sao?”
Thẩm Đường Lê thử thăm dò. Quả nhiên, đầu óc không còn đau nhức nữa, không có cảnh cáo nào hiện lên.
“Hừ, ngươi hành hạ còn chưa đủ sao?”
Địch Hạc Minh cười gằn, nhưng thân thể lại khẽ run.
“Đem đi xắt cho chó ăn cũng không cho ta dùng?”
Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra trên trán Địch Hạc Minh. Dược tính đã ngấm vào người từ lâu, nếu không nhờ mấy roi vừa rồi của Thẩm Đường Lê, e là hắn đã sớm mất hết lý trí.
Hối hận sao?
Thẩm Đường Lê nén cảm giác buồn nôn, hai tay nhẹ đặt lên vai hắn, làm như không nghe thấy lời đe dọa, quyết không quay đầu.
Nàng như một con thuyền nhỏ giữa biển khơi, lênh đênh chìm nổi. Biển có lạnh đến đâu cũng không dập tắt được ngọn lửa thù hận trong lòng. Kiếp này sống lại, quyết không để bản thân trở thành kẻ bị giẫm đạp nữa.
Nàng là trưởng công chúa Đại Khánh, dưới một người, trên vạn người.
Nữ phụ ác độc thì sao? Bảo nàng khom lưng van nài chỉ để cầu đường sống, không bao giờ!
Nàng là ác quỷ từ địa ngục bò lên, trở về để lột da kẻ thù, xé thịt hắn, rút gân hắn. Gϊếŧ không được, vậy thì hủy tâm can hắn.
Song khiết sao?
Thế thì, ngủ với nam chính, xem còn “khiết” được nữa không.
2
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
