0 chữ
Chương 19
Chương 19: Chê Ghét
“Quân Trường Ngọc, bổn cung lệnh cho ngươi, trèo lên đây.”
“Thuộc hạ vẫn thích ở dưới hơn.”
“Không được! Không được phép không nghe lời bổn cung!”
Quân Trường Ngọc khẽ bật cười, mượn lực trèo lên thân cây. Hắn còn chưa kịp ngồi vững, liền bị một thân thể mềm mại ấm áp chui tọt vào lòng.
“Người thuộc hạ lạnh.”
Cả người hắn đều ướt, da thịt ngâm nước trắng bệch đến đáng sợ.
“Vừa hay, người ta đang nóng.”
Thẩm Đường Lê cởi đai lưng, vòng một vòng quanh hắn và bản thân, rồi buộc chặt cả hai vào thân cây. Nàng đưa tay sờ lên mặt hắn: “Nhắm mắt nghỉ một lúc đi.”
Có lẽ mặt nước đã yên ổn hơn, thân cây không còn chao đảo. Quân Trường Ngọc cũng không cố tỏ ra mạnh mẽ nữa, ngoan ngoãn nghiêng đầu nghỉ ngơi.
Lúc mở mắt ra trời đã sáng.
Ánh mắt Thẩm Đường Lê nhìn hắn rực rỡ như ngàn ánh sao.
“Quân Trường Ngọc! Nước rút rồi!”
Quân Trường Ngọc cúi đầu nhìn, đâu phải cạn hẳn, chỉ là mực nước đã hạ thấp rất nhiều.
Hắn tháo đai lưng buộc trên người ra, trả lại cho Thẩm Đường Lê.
“Nước rút là cơ hội tốt, chúng ta phải rời khỏi nơi này.”
“Hả?”
Thẩm Đường Lê hơi chần chừ, nước vẫn còn sâu không thấy đáy, trông như một con quái vật muốn nuốt chửng người ta… hơn nữa…
“Bõm!”
Quân Trường Ngọc đã nhảy xuống. Hắn vóc người cao lớn, mặc dù đứng vững dưới nước, mà nước vẫn ngập đến vai hắn.
“Điện hạ, nhảy xuống đi.”
Thẩm Đường Lê do dự trong chốc lát, thấy hắn dang tay nhìn nàng khích lệ, tuy không thúc giục, nhưng nàng hiểu, đây có thể là cơ hội sống duy nhất của bọn họ.
Nàng hít sâu một hơi, nhắm mắt nhảy xuống.
Không như tưởng tượng, nàng không bị nước nhấn chìm, áo cũng chưa ướt hết, vì đã được hắn nâng cao lên, đặt lên vai mình.
Thẩm Đường Lê ngơ ngác ôm lấy đầu hắn, mặt đỏ như lửa, nhận ra mình đang cưỡi trên cổ hắn.
“Như vậy ngươi có mệt không?”
“Thuộc hạ thấy vẫn ổn.”
Rõ ràng hắn có thể kéo nàng cùng bơi, như vậy còn tiết kiệm sức hơn. Nhưng vì nàng sợ nước, hắn chọn cách vất vả nhất.
Thẩm Đường Lê sụt sịt mũi, Quân Trường Ngọc đang đỡ lấy chân nàng, nghe thấy động liền khựng lại:
“Điện hạ, đừng lấy nước mũi bôi lên đầu thuộc hạ.”
Cảm động trong lòng Thẩm Đường Lê lập tức tan biến hết.
Nàng tức giận kéo tai hắn, nhưng cuối cùng cũng chẳng nỡ mạnh tay, chỉ làm đỏ lên một chút.
“Ngươi có biết vì sao ta sợ nước không?”
“Không biết.”
“Năm đó ta mới bảy tuổi, Thẩm Lâm Xuyên bị người ta đẩy xuống hồ sen, là ta cứu hắn. Nhưng ta không biết bơi, Thẩm Lâm Xuyên vì quá sợ hãi, cứ đạp ta xuống đáy hồ, suýt chút nữa ta chết đuối.”
“Sau đó có một thái giám đi ngang qua rồi kéo bọn ta lên. Thẩm Lâm Xuyên bị bệnh, không có ngự y nào đến xem bệnh…”
Thẩm Đường Lê kể lại mọi chuyện một cách nhẹ bẫng. Chân nàng là do chính nàng bẻ gãy, nhưng cũng vì ngâm nước mà hàn khí thâm nhập cơ thể, từ đó về sau, mỗi lần thời tiết chuyển lạnh, chân nàng sẽ đau âm ỉ, gặp nước cũng vậy.
Nhưng chuyện này nàng không nói cho Quân Trường Ngọc biết, ít nhất phải lên được bờ đã.
Quân Trường Ngọc yên lặng lắng nghe, Thẩm Đường Lê không thấy rõ nét mặt hắn, chỉ cảm nhận được bàn tay đang ôm lấy bắp chân nàng khẽ siết chặt, nàng biết, hắn đang đau lòng.
“Quân Trường Ngọc.”
“Vâng.”
“Ta muốn cưới ngươi.”
Quân Trường Ngọc khựng người, tựa hồ nghiêm túc suy nghĩ một chút, rồi đáp:
“Không được.”
“Vì sao?”
Nàng rõ ràng cảm nhận được, hắn cũng có tình cảm với nàng.
“Thuộc hạ là con một, không thể gả tới phủ công chúa. Hơn nữa…” Hắn lại tiếp tục bước đi rồi nói tiếp: “Cảm động không phải là tình yêu. Điện hạ chớ nhầm lẫn.”
Hắn lại cho rằng vì nàng cảm động lòng trung thành của hắn nên mới nói ra lời ấy!
“Thuộc hạ vẫn thích ở dưới hơn.”
“Không được! Không được phép không nghe lời bổn cung!”
Quân Trường Ngọc khẽ bật cười, mượn lực trèo lên thân cây. Hắn còn chưa kịp ngồi vững, liền bị một thân thể mềm mại ấm áp chui tọt vào lòng.
“Người thuộc hạ lạnh.”
Cả người hắn đều ướt, da thịt ngâm nước trắng bệch đến đáng sợ.
“Vừa hay, người ta đang nóng.”
Thẩm Đường Lê cởi đai lưng, vòng một vòng quanh hắn và bản thân, rồi buộc chặt cả hai vào thân cây. Nàng đưa tay sờ lên mặt hắn: “Nhắm mắt nghỉ một lúc đi.”
Có lẽ mặt nước đã yên ổn hơn, thân cây không còn chao đảo. Quân Trường Ngọc cũng không cố tỏ ra mạnh mẽ nữa, ngoan ngoãn nghiêng đầu nghỉ ngơi.
Lúc mở mắt ra trời đã sáng.
“Quân Trường Ngọc! Nước rút rồi!”
Quân Trường Ngọc cúi đầu nhìn, đâu phải cạn hẳn, chỉ là mực nước đã hạ thấp rất nhiều.
Hắn tháo đai lưng buộc trên người ra, trả lại cho Thẩm Đường Lê.
“Nước rút là cơ hội tốt, chúng ta phải rời khỏi nơi này.”
“Hả?”
Thẩm Đường Lê hơi chần chừ, nước vẫn còn sâu không thấy đáy, trông như một con quái vật muốn nuốt chửng người ta… hơn nữa…
“Bõm!”
Quân Trường Ngọc đã nhảy xuống. Hắn vóc người cao lớn, mặc dù đứng vững dưới nước, mà nước vẫn ngập đến vai hắn.
“Điện hạ, nhảy xuống đi.”
Thẩm Đường Lê do dự trong chốc lát, thấy hắn dang tay nhìn nàng khích lệ, tuy không thúc giục, nhưng nàng hiểu, đây có thể là cơ hội sống duy nhất của bọn họ.
Không như tưởng tượng, nàng không bị nước nhấn chìm, áo cũng chưa ướt hết, vì đã được hắn nâng cao lên, đặt lên vai mình.
Thẩm Đường Lê ngơ ngác ôm lấy đầu hắn, mặt đỏ như lửa, nhận ra mình đang cưỡi trên cổ hắn.
“Như vậy ngươi có mệt không?”
“Thuộc hạ thấy vẫn ổn.”
Rõ ràng hắn có thể kéo nàng cùng bơi, như vậy còn tiết kiệm sức hơn. Nhưng vì nàng sợ nước, hắn chọn cách vất vả nhất.
Thẩm Đường Lê sụt sịt mũi, Quân Trường Ngọc đang đỡ lấy chân nàng, nghe thấy động liền khựng lại:
“Điện hạ, đừng lấy nước mũi bôi lên đầu thuộc hạ.”
Cảm động trong lòng Thẩm Đường Lê lập tức tan biến hết.
Nàng tức giận kéo tai hắn, nhưng cuối cùng cũng chẳng nỡ mạnh tay, chỉ làm đỏ lên một chút.
“Ngươi có biết vì sao ta sợ nước không?”
“Năm đó ta mới bảy tuổi, Thẩm Lâm Xuyên bị người ta đẩy xuống hồ sen, là ta cứu hắn. Nhưng ta không biết bơi, Thẩm Lâm Xuyên vì quá sợ hãi, cứ đạp ta xuống đáy hồ, suýt chút nữa ta chết đuối.”
“Sau đó có một thái giám đi ngang qua rồi kéo bọn ta lên. Thẩm Lâm Xuyên bị bệnh, không có ngự y nào đến xem bệnh…”
Thẩm Đường Lê kể lại mọi chuyện một cách nhẹ bẫng. Chân nàng là do chính nàng bẻ gãy, nhưng cũng vì ngâm nước mà hàn khí thâm nhập cơ thể, từ đó về sau, mỗi lần thời tiết chuyển lạnh, chân nàng sẽ đau âm ỉ, gặp nước cũng vậy.
Nhưng chuyện này nàng không nói cho Quân Trường Ngọc biết, ít nhất phải lên được bờ đã.
Quân Trường Ngọc yên lặng lắng nghe, Thẩm Đường Lê không thấy rõ nét mặt hắn, chỉ cảm nhận được bàn tay đang ôm lấy bắp chân nàng khẽ siết chặt, nàng biết, hắn đang đau lòng.
“Quân Trường Ngọc.”
“Vâng.”
“Ta muốn cưới ngươi.”
Quân Trường Ngọc khựng người, tựa hồ nghiêm túc suy nghĩ một chút, rồi đáp:
“Không được.”
“Vì sao?”
Nàng rõ ràng cảm nhận được, hắn cũng có tình cảm với nàng.
“Thuộc hạ là con một, không thể gả tới phủ công chúa. Hơn nữa…” Hắn lại tiếp tục bước đi rồi nói tiếp: “Cảm động không phải là tình yêu. Điện hạ chớ nhầm lẫn.”
Hắn lại cho rằng vì nàng cảm động lòng trung thành của hắn nên mới nói ra lời ấy!
4
0
2 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
