TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14: Nữ Chính Xuất Hiện

Thẩm Đường Lê nheo mắt, còn chưa kịp mở miệng, Tống Tang Ninh đã liếc sang nàng, ánh nhìn mang theo vẻ khinh thường, giọng nói càng thêm mỉa mai:

“Không hiểu thủy lợi thì đừng can thiệp vào, không biết nặng nhẹ gì cả.”

Thẩm Đường Lê hít sâu một hơi, cố nén lửa giận, hỏi như không biết:

“Ngươi là ai?”

Tống Tang Ninh đắc ý đáp: “Ta tên Tống Tang Ninh.”

“Chức vị gì?”

Tống Tang Ninh lập tức cứng người.

Nàng là người xuyên không, triều đình căn bản tra không ra thân phận, trong thời đại này, kẻ không có hộ tịch chẳng khác gì gian tế, nhẹ thì làm nô bộc, nặng thì mất mạng.

Nếu truy cứu, có một trăm cái mạng cũng không đủ.

“Thấy bản cung vì sao không quỳ? Ai cho ngươi cái gan ấy?!”

Thẩm Đường Lê từng bước ép sát, Tống Tang Ninh còn chưa kịp đáp, Địch Hạc Minh đã kéo nàng ra sau lưng, nghênh ngang đối diện Thẩm Đường Lê:

“Nàng ấy là thϊếp của thần, chẳng lẽ ngay cả chuyện này công chúa cũng muốn quản?”

Thẩm Đường Lê giận tím mặt nhìn hắn: “Đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn*! Người của ngươi vô lễ, chính ngươi cũng vậy. Người đâu, lôi xuống, đánh ba mươi trượng cho ta!”

*Thượng bất chính hạ tắc loạn: Câu này ý là bề trên không ngay thẳng, ắt kẻ dưới sinh loạn

“Dừng tay!”

Tống Tang Ninh vọt ra trước mặt Địch Hạc Minh: “Trường công chúa thật quá đáng! Chúng ta đến giúp người, thế mà người lại vong ân phụ nghĩa. Đã vậy thì đừng trách ta khoanh tay đứng nhìn!”

Mọi người chung quanh đồng loạt hít khí lạnh.

Đây là Đại Khánh! Thẩm Đường Lê là Trường công chúa! Chỉ cần là dân Đại Khánh thì không có chuyện “giúp” nàng, nàng là công chúa, ai dám bất kính?

Huống chi chuyện trị thủy lần này vốn là nhiệm vụ của Địch Hạc Minh.

Ánh mắt khâm phục ban nãy lập tức biến thành nghi ngờ, nhìn Tống Tang Ninh cứ như nhìn người đã chết.

“Ồ?”

Thẩm Đường Lê cạn lời đến mức bật cười: “Là thế nào? Hay là Địch tướng quân định tạo phản?”

Tống Tang Ninh lập tức lên tiếng: “Ngươi đừng có mà vu oan! Vừa nghe tin về ngươi, Địch Hạc Minh đã bỏ ăn bỏ ngủ mà chạy tới, vậy mà vừa gặp đã định đánh phạt! Các người ở trên cao, coi mạng người như cỏ rác!”

Thẩm Đường Lê cảm thấy đầu mình bị rối loạn vì lối suy nghĩ vô lý kia, nàng phất tay:

“Khâu miệng nàng ta lại cho ta.”

Địch Hạc Minh cuối cùng cũng lên tiếng, chậm rãi quỳ xuống, ánh mắt dán chặt vào Thẩm Đường Lê:

“Điện hạ, thần nguyện chịu phạt, chỉ mong điện hạ khai ân.”

Rõ ràng là cầu tình, mà lời lẽ lại thản nhiên, giống như chẳng bận tâm đến sinh tử của Tống Tang Ninh.

Thẩm Đường Lê không vui liếc nhìn Ngọc Lan, Ngọc Lan lập tức hiểu ý, bước tới đá vào chân Tống Tang Ninh khiến nàng ta ngã quỵ, rồi không chút nương tay tát liền năm cái tát giòn tan.

Mọi việc diễn ra quá nhanh, Tống Tang Ninh trợn mắt kinh ngạc, đến khi cảm nhận được cái đau rát trên mặt mới phẫn nộ trừng mắt nhìn Thẩm Đường Lê.

Nhưng chưa kịp mở miệng, bàn tay của Ngọc Lan đã chực sẵn bên má.

Mà suốt cả quá trình, Địch Hạc Minh chỉ cách một bước, lại không hề có ý can thiệp.

Cơn giận của Thẩm Đường Lê tạm thời nguôi ngoai, nhưng nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Địch Hạc Minh.

Tiếng roi đánh bên ngoài nện lên da thịt, cùng với cơn đau nhức nơi môi sưng tấy, cuối cùng cũng khiến Tống Tang Ninh ngoan ngoãn, sắc mặt tái nhợt quỳ rạp dưới đất nghe Thẩm Đường Lê ra lệnh.

“Người đâu, truyền ý chỉ của bổn cung, cho đào lối thoát nước ở sườn phải con đập. Địch Hạc Minh giám sát. Trong ba ngày không xả được lũ, mang đầu đến gặp ta!”

Lệnh của nàng?

Tống Tang Ninh lập tức đoán ra dụng ý của Thẩm Đường Lê. Thẩm Đường Lê muốn cướp công của nàng ta, để rồi thiên hạ về sau chỉ nhớ đến trưởng công chúa, làm gì còn ai còn nhớ đến Tống Tang Ninh?

4

0

2 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.