0 chữ
Chương 47
Chương 20.2: Làm gì đó?
Nghe có người bước vào, anh ngẩng đầu.
Đôi mắt dài sâu thẳm, đen như đáy giếng cổ, đôi mày rậm cong nhẹ, cả khuôn mặt mang vẻ lạnh lùng xa cách, như đang ngầm cảnh báo người khác đừng đến gần.
"Chào anh, tôi muốn mua ít giấy bùa, chu sa, thêm ít hương nến, anh có bán tiền xu cổ và mai rùa không?"
Vân Quán Nguyệt thản nhiên nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, dứt khoát nói ra yêu cầu của mình.
Người đàn ông nhìn cô mấy giây, rồi lười biếng chỉ về một phía, giọng nói trầm khàn có phần lơ đãng: "Tự chọn đi."
Vân Quán Nguyệt gật đầu: "Được."
Cô lần theo hướng tay chỉ, bước đến kệ hàng, thấy từng chồng giấy hoàng chỉ xếp ngay ngắn. Cô cầm thử một tờ, vừa chạm tay vào đã bất ngờ nhướng mày.
[Khá thật đấy, chất lượng tốt quá! Đây là giấy bùa hạng nhất rồi còn gì.]
Chu sa cũng rất đặc biệt, hình như có pha thêm máu chó mực và nước nhân sâm.
Đúng là hàng xịn!
Hương nến cũng không phải loại tầm thường. Mấy đồng xu cổ thì hơi có âm khí, nhưng đó không phải điểm xấu, ngược lại còn chứng tỏ chất lượng tốt, có thể là đồ lấy ra từ mộ cổ nào đó.
Tiền cổ càng lâu năm, càng giúp việc xem quẻ chuẩn xác hơn.
Còn mai rùa thì cô không kén, chọn đại một cái nhìn thuận mắt là được.
Đồ tốt thế này, chắc không rẻ đâu.
Cô đang nghĩ vậy, vừa quay đầu lại thì phát hiện người đàn ông vẫn đang nhìn cô chăm chú.
Cô dừng một nhịp, tự nhiên hỏi: "Anh chủ, mấy món này tính giá thế nào?"
Người đàn ông chuyển ánh mắt sang đống giấy bùa, nói bâng quơ: "Giấy bùa vàng một nghìn một tờ, hương nến mười nghìn một cặp, đồng xu cổ năm nghìn một đồng, mai rùa thì miễn phí."
Vân Quán Nguyệt: "Có thể... hả? Rẻ vậy sao?"
Lúc nãy cô còn định hỏi có giảm giá được không cơ!
Người đàn ông khẽ ừ một tiếng, lười nhác giải thích: "Mới khai trương, cô là khách đầu tiên nên có khuyến mãi."
Vân Quán Nguyệt thầm nghĩ hôm nay mình đúng là hên.
Cô quyết định gom luôn cả chồng giấy bùa trên kệ, dù sao loại này để lâu cũng không hỏng, lại không tốn diện tích.
Còn chu sa, hương nến với tiền xu cổ thì không cần nhiều, cô chọn chút ít là đủ dùng.
Tính ra tổng cộng chưa tới mười triệu, Vân Quán Nguyệt rất hài lòng, chuyển khoản xong xuôi rồi chuẩn bị rời đi.
Người đàn ông lại liếc cô một cái, ngập ngừng rồi nói: "Kết bạn đi, sau này cần gì tôi giao tận nơi. Ở đây cái gì cũng có."
Cô suy nghĩ hai giây rồi đồng ý, rút điện thoại ra quét mã, thêm anh vào danh bạ.
"Thương Nghiên Lễ."
Có lẽ vì đang đeo khẩu trang nên giọng nói của anh trầm đυ.c hơn bình thường.
"Tên anh chủ hay thật đấy. Tôi là Vân Quán Nguyệt. Sau này có cần gì sẽ làm phiền anh. Tạm biệt."
"Tạm biệt."
Thương Nghiên Lễ khẽ “ừ” một tiếng, mắt vẫn dõi theo bóng cô cho đến khi khuất hẳn.
Khoảng bảy, tám phút sau, một thanh niên đẹp trai vác hai hình nhân giấy đi vào, vừa vào cửa đã sốt sắng hét to: "Có khách hả? Điện thoại vừa báo có người chuyển 8 triệu 291 nghìn! Bán gì vậy? Là vàng mã hay nến dẫn mộng?
Không đúng, mất mười cặp nến, chắc là bán nến rồi... Nhưng khoan đã, nến của tôi giá hai triệu một cặp mà, sao mới thu có tám triệu mấy?
Khoan khoan khoan! Đống giấy bùa của tôi đâu? Bộ giấy bùa tôi nhập tận một triệu một tờ đấy, sao lại không còn tờ nào?
Thương Nghiên Lễ! Rốt cuộc anh đã làm cái gì với tiệm tôi vậy hả?"
Đôi mắt dài sâu thẳm, đen như đáy giếng cổ, đôi mày rậm cong nhẹ, cả khuôn mặt mang vẻ lạnh lùng xa cách, như đang ngầm cảnh báo người khác đừng đến gần.
"Chào anh, tôi muốn mua ít giấy bùa, chu sa, thêm ít hương nến, anh có bán tiền xu cổ và mai rùa không?"
Vân Quán Nguyệt thản nhiên nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, dứt khoát nói ra yêu cầu của mình.
Người đàn ông nhìn cô mấy giây, rồi lười biếng chỉ về một phía, giọng nói trầm khàn có phần lơ đãng: "Tự chọn đi."
Vân Quán Nguyệt gật đầu: "Được."
Cô lần theo hướng tay chỉ, bước đến kệ hàng, thấy từng chồng giấy hoàng chỉ xếp ngay ngắn. Cô cầm thử một tờ, vừa chạm tay vào đã bất ngờ nhướng mày.
[Khá thật đấy, chất lượng tốt quá! Đây là giấy bùa hạng nhất rồi còn gì.]
Đúng là hàng xịn!
Hương nến cũng không phải loại tầm thường. Mấy đồng xu cổ thì hơi có âm khí, nhưng đó không phải điểm xấu, ngược lại còn chứng tỏ chất lượng tốt, có thể là đồ lấy ra từ mộ cổ nào đó.
Tiền cổ càng lâu năm, càng giúp việc xem quẻ chuẩn xác hơn.
Còn mai rùa thì cô không kén, chọn đại một cái nhìn thuận mắt là được.
Đồ tốt thế này, chắc không rẻ đâu.
Cô đang nghĩ vậy, vừa quay đầu lại thì phát hiện người đàn ông vẫn đang nhìn cô chăm chú.
Cô dừng một nhịp, tự nhiên hỏi: "Anh chủ, mấy món này tính giá thế nào?"
Người đàn ông chuyển ánh mắt sang đống giấy bùa, nói bâng quơ: "Giấy bùa vàng một nghìn một tờ, hương nến mười nghìn một cặp, đồng xu cổ năm nghìn một đồng, mai rùa thì miễn phí."
Lúc nãy cô còn định hỏi có giảm giá được không cơ!
Người đàn ông khẽ ừ một tiếng, lười nhác giải thích: "Mới khai trương, cô là khách đầu tiên nên có khuyến mãi."
Vân Quán Nguyệt thầm nghĩ hôm nay mình đúng là hên.
Cô quyết định gom luôn cả chồng giấy bùa trên kệ, dù sao loại này để lâu cũng không hỏng, lại không tốn diện tích.
Còn chu sa, hương nến với tiền xu cổ thì không cần nhiều, cô chọn chút ít là đủ dùng.
Tính ra tổng cộng chưa tới mười triệu, Vân Quán Nguyệt rất hài lòng, chuyển khoản xong xuôi rồi chuẩn bị rời đi.
Người đàn ông lại liếc cô một cái, ngập ngừng rồi nói: "Kết bạn đi, sau này cần gì tôi giao tận nơi. Ở đây cái gì cũng có."
Cô suy nghĩ hai giây rồi đồng ý, rút điện thoại ra quét mã, thêm anh vào danh bạ.
Có lẽ vì đang đeo khẩu trang nên giọng nói của anh trầm đυ.c hơn bình thường.
"Tên anh chủ hay thật đấy. Tôi là Vân Quán Nguyệt. Sau này có cần gì sẽ làm phiền anh. Tạm biệt."
"Tạm biệt."
Thương Nghiên Lễ khẽ “ừ” một tiếng, mắt vẫn dõi theo bóng cô cho đến khi khuất hẳn.
Khoảng bảy, tám phút sau, một thanh niên đẹp trai vác hai hình nhân giấy đi vào, vừa vào cửa đã sốt sắng hét to: "Có khách hả? Điện thoại vừa báo có người chuyển 8 triệu 291 nghìn! Bán gì vậy? Là vàng mã hay nến dẫn mộng?
Không đúng, mất mười cặp nến, chắc là bán nến rồi... Nhưng khoan đã, nến của tôi giá hai triệu một cặp mà, sao mới thu có tám triệu mấy?
Khoan khoan khoan! Đống giấy bùa của tôi đâu? Bộ giấy bùa tôi nhập tận một triệu một tờ đấy, sao lại không còn tờ nào?
Thương Nghiên Lễ! Rốt cuộc anh đã làm cái gì với tiệm tôi vậy hả?"
6
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
