TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Chương 6.1: Mệnh yểu

Việc chờ đợi luôn khiến người ta cảm giác thời gian trôi qua chậm chạp hơn bình thường, bầu không khí im lặng càng làm tất cả thêm ngột ngạt và lúng túng.

Người phụ nữ trung niên rón rén lại gần Lý Chiêu Hài, gương mặt in hằn dấu vết thời gian lộ rõ sự bối rối, vừa thoáng nét ân hận vừa cố tỏ ra dịu dàng: "Con gái, giờ con tên là gì? Mấy năm nay, con sống có ổn không?"

Giọng bà ấy rất nhỏ, như thể chỉ sợ nói lớn hơn một chút thôi là sẽ làm tan biến giấc mộng mỏng manh trước mắt.

Người đàn ông trung niên đi cùng lại gần hơn.

Lý Chiêu Hài ngẩng đầu nhìn họ một thoáng, rồi lại cụp mắt xuống, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Lý Chiêu Hài."

Người phụ nữ trung niên không nghe rõ: "Sao cơ?"

Cô ấy lặp lại: "Tên con là Lý Chiêu Hài. “Chiêu” trong “mời gọi”, “Hài” trong “Hài nhi”."

Lý Chiêu Hài?

Người phụ nữ trung niên sững người, hai mắt đỏ hoe, cả người run lẩy bẩy.

Bà ấy nghẹn ngào, nước mắt trào ra: "Sao lại đặt cho con cái tên như vậy chứ? Sao lại là cái tên này? Con không phải Lý Chiêu Hài, con tên là Minh Châu cơ mà. Con là viên ngọc quý của ba mẹ, không phải cái tên ai đặt bừa cũng được!"

Dù vẫn chưa có kết quả, nhưng Lưu Yến chắc chắn cô gái đứng trước mặt chính là đứa con ruột thịt mà bà ấy đã lạc mất hơn hai mươi năm qua.

Sợi dây huyết thống đúng là điều kỳ lạ khó lý giải.

Lý Chiêu Hài im lặng, hai tay đan chặt vào nhau, không biết nên nói gì.

Lâm Thiến thấy bạn thân siết tay chặt đến mức sắp cào rách cả da thịt, liền vội vàng kéo tay cô ấy ra, ho nhẹ một tiếng rồi định bắt chuyện với cặp vợ chồng đang đứng đó.

Nhưng chưa kịp mở lời thì tiếng chuông điện thoại chói tai trong túi cô ta vang lên, phá tan sự yên tĩnh khắp hành lang.

Lâm Thiến vừa cười gượng xin lỗi vừa móc điện thoại ra, đi sang bên cạnh để nghe máy.

Đầu dây bên kia vang lên giọng vị trưởng phòng khàn khàn cực kỳ khó nghe: "Lâm Thiến à, tôi thấy dạo này nhân viên bộ phận mình làm việc hời hợt lắm đấy. Giờ cô đến công ty ngay, lát nữa tôi họp, nhanh lên!"

[Cuối tuần mà họp cái đầu ông! Khoan... họp đột xuất?]

Lâm Thiến bất ngờ quay ngoắt đầu lại, nhìn về phía Vân Quán Nguyệt đang đứng gần đó. Cô đang cúi đầu xem điện thoại, vài sợi tóc rủ xuống hai bên má, góc mặt nghiêng tinh xảo vô cùng.

Hình như vừa nãy bác sĩ Vân có nhắc đến chuyện này. Vì cô ta phải về công ty họp gấp nên mới rời khỏi chỗ Tiểu Chiêu, để rồi sau đó Tiểu Chiêu nhảy lầu tự tử.

Cô nói trúng rồi!

Bác sĩ Vân nói trúng rồi!

9

0

2 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.