0 chữ
Chương 12
Chương 4.3: Chắc chắn là gian lận rồi
Vừa nói, gã vừa sải bước ra phía cửa. Lúc sắp đi khỏi, gã còn cố tình dừng lại, ngoái đầu về phía ống kính than nhẹ một câu: “Tôi thật sự rất thất vọng với Hoa Quốc. Không ngờ các người lại chơi tiểu xảo thế này...”
Phòng livestream lập tức bùng nổ.
[Chịu thua rồi còn bày trò, còn nói người ta mắc bệnh tâm thần? Đây là tư vấn tâm lý chứ không phải đóng phim nhé, kiểm tra kiểu gì vậy trời?]
[Xong luôn, phen này xấu mặt với cả quốc tế rồi.]
[Tôi là người Hoa Quốc, nhưng nói thật, về mảng trị liệu tâm lý thì đúng là trong nước còn thua nước ngoài. Thay vì thừa nhận rồi cùng nhau phát triển thì lại chơi trò mèo. Nhục quá.]
[Chắc chắn là con nhỏ kia giở trò. Tôi đã nói rồi, nó có chống lưng mà. Con gái thì lo tìm chồng, lấy chồng đẻ con đi, bày đặt làm gì cho mất mặt!]
Vài câu của Trình Hiến Xuyên đã đẩy toàn bộ chỉ trích về phía Vân Quán Nguyệt. Cô bị dân mạng mắng đến không còn đường lui.
Tất nhiên, Vân Quán Nguyệt lúc này vẫn chưa hề hay biết chuyện gì đang xảy ra.
Biết tổ chương trình “Đường Về Nhà” đang đưa hai vợ chồng kia tới, cô lại niệm một lần chú tịnh tâm cho Lý Chiêu Hài, giúp cô ấy ngủ yên trên ghế dài.
Cô ấy này đã rất lâu rồi chưa có một giấc ngủ ngon.
Trong phòng chỉ còn lại Lâm Thiến và Vân Quán Nguyệt, ánh mắt cả hai nhìn nhau đầy đề phòng.
Lâm Thiến vẫn chưa tin hoàn toàn lời của người phụ nữ trước mặt. Cô ta không muốn nói chuyện với đối phương, liền cúi đầu nghịch điện thoại. Vừa hay lại thấy được đoạn video về chuyện xảy ra ở chỗ Trình Hiến Xuyên.
Cô ta ngẩng đầu, liếc nhìn người phụ nữ trước mặt, chần chừ hai giây rồi miễn cưỡng lên tiếng: “Này, cái tên đấu với cô ấy, nói cô cố tình sắp xếp cho hắn gặp bệnh nhân bị rối loạn hưng cảm.”
“Nói cô vì muốn thắng mà không từ thủ đoạn. Cô không định giải thích gì à?”
“Gì cơ?”
Vân Quán Nguyệt nhíu mày, tỏ ra khó hiểu. Nghe Lâm Thiến nhắc, cô mở ứng dụng Âm Phù xem lại video, nhanh chóng nắm được toàn bộ sự việc.
Ánh mắt cô dừng lại ở cậu thiếu niên bị gọi là “hưng cảm”, lông mày hơi nhướng lên.
Mới có một chút đã kết luận người ta là bệnh tâm thần, gã kia chơi chiêu cũng ác đấy!
Người bình thường không thấy gì, nhưng với đôi mắt âm dương của cô, mọi thứ lại hiện lên rõ ràng.
Cậu bé tên Tiểu Phong này bị một hồn ma bám theo.
Con ma đó đang ngồi trên vai cậu ta, không ngừng cắn vào đầu, nên cậu ta mới cứ luôn miệng kêu đau đầu.
Phòng livestream lập tức bùng nổ.
[Chịu thua rồi còn bày trò, còn nói người ta mắc bệnh tâm thần? Đây là tư vấn tâm lý chứ không phải đóng phim nhé, kiểm tra kiểu gì vậy trời?]
[Xong luôn, phen này xấu mặt với cả quốc tế rồi.]
[Tôi là người Hoa Quốc, nhưng nói thật, về mảng trị liệu tâm lý thì đúng là trong nước còn thua nước ngoài. Thay vì thừa nhận rồi cùng nhau phát triển thì lại chơi trò mèo. Nhục quá.]
[Chắc chắn là con nhỏ kia giở trò. Tôi đã nói rồi, nó có chống lưng mà. Con gái thì lo tìm chồng, lấy chồng đẻ con đi, bày đặt làm gì cho mất mặt!]
Tất nhiên, Vân Quán Nguyệt lúc này vẫn chưa hề hay biết chuyện gì đang xảy ra.
Biết tổ chương trình “Đường Về Nhà” đang đưa hai vợ chồng kia tới, cô lại niệm một lần chú tịnh tâm cho Lý Chiêu Hài, giúp cô ấy ngủ yên trên ghế dài.
Cô ấy này đã rất lâu rồi chưa có một giấc ngủ ngon.
Trong phòng chỉ còn lại Lâm Thiến và Vân Quán Nguyệt, ánh mắt cả hai nhìn nhau đầy đề phòng.
Lâm Thiến vẫn chưa tin hoàn toàn lời của người phụ nữ trước mặt. Cô ta không muốn nói chuyện với đối phương, liền cúi đầu nghịch điện thoại. Vừa hay lại thấy được đoạn video về chuyện xảy ra ở chỗ Trình Hiến Xuyên.
Cô ta ngẩng đầu, liếc nhìn người phụ nữ trước mặt, chần chừ hai giây rồi miễn cưỡng lên tiếng: “Này, cái tên đấu với cô ấy, nói cô cố tình sắp xếp cho hắn gặp bệnh nhân bị rối loạn hưng cảm.”
“Gì cơ?”
Vân Quán Nguyệt nhíu mày, tỏ ra khó hiểu. Nghe Lâm Thiến nhắc, cô mở ứng dụng Âm Phù xem lại video, nhanh chóng nắm được toàn bộ sự việc.
Ánh mắt cô dừng lại ở cậu thiếu niên bị gọi là “hưng cảm”, lông mày hơi nhướng lên.
Mới có một chút đã kết luận người ta là bệnh tâm thần, gã kia chơi chiêu cũng ác đấy!
Người bình thường không thấy gì, nhưng với đôi mắt âm dương của cô, mọi thứ lại hiện lên rõ ràng.
Cậu bé tên Tiểu Phong này bị một hồn ma bám theo.
Con ma đó đang ngồi trên vai cậu ta, không ngừng cắn vào đầu, nên cậu ta mới cứ luôn miệng kêu đau đầu.
9
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
