TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 95
Chương 95

Tần Diệu Quan cười lạnh một tiếng: “Bành Tổ cũng chỉ sống tám trăm năm. Ai ai cũng nói hoàng đế vạn tuế, nhưng ai sống được vạn tuế chứ.”

“Vậy Bệ hạ nhất định trường mệnh trăm tuổi.” Đường Sanh trấn tĩnh lại, cụp mắt nói: “Bảo vệ Đại Tề giang sơn vững bền.”

“Kẻ trước nói những lời này, bị trẫm tra ra dâng thuốc trường sinh bất lão có độc, bị lăng trì xử tử.” Tần Diệu Quan đặt miếng thịt cừu đã cắt xong vào đĩa trống, đẩy đến chỗ Đường Sanh.

Đường Sanh nhìn chằm chằm động tác của ngón tay nàng, cảm giác như lưỡi dao kia không phải rơi trên thịt cừu, mà là rơi trên người mình.

“Đứng dậy.” Tần Diệu Quan lau dao găm, liếc nhìn Đường Sanh đang quỳ trên mặt đất.

“Nô tỳ chân mềm, đứng không dậy nổi.” Đường Sanh thành thật nói.

Tần Diệu Quan dùng khăn sạch lau nước muối trên tay, thản nhiên nói: “Vậy thì ngươi cứ quỳ mà ăn đi.”

Đường Sanh: "..."

Chỉ trong chốc lát, Tần Diệu Quan như biến thành một người khác. Người vừa rồi dùng dao găm kề cổ nàng dường như là một người khác.

Tần Diệu Quan buổi sáng không thích ăn thịt, nàng đứng dậy, dao găm vừa cắt thịt theo tay áo rơi xuống, nằm trên tấm thảm trước mặt Đường Sanh.

Góc áo choàng màu đen của Tần Diệu Quan lướt qua Đường Sanh. Khi Đường Sanh hoàn hồn, nàng đã vén rèm bước ra khỏi trướng.

“Gián điệp bắt hết chưa?”

“Khởi bẩm Bệ hạ, đã bắt được gần hết, đều đang giam giữ tại Bộ quân nha môn, chờ thẩm vấn.”

Đang đi, bước chân Tần Diệu Quan đột nhiên dừng lại.

Hôm nay trời quang mây tạnh, trên trời treo mặt trời đã nhiều ngày không thấy. Quân sĩ đóng quân ngoài doanh trại đang thả ngựa dưới chân núi, tuyết tích trên núi cũng có dấu hiệu tan ra, nhìn từ xa, vô cùng chói mắt.

Tần Diệu Quan nói với Phương Nhược: “Đêm qua chết quá nhiều người, thi thể nhất định phải xử lý thỏa đáng.”

Sau khi xảy ra thiên tai và đại chiến, nếu thi thể không được xử lý tốt, nhất định sẽ dẫn đến dịch bệnh lớn. Tần Diệu Quan có chút may mắn, hiện tại vẫn là mùa đông, trong thời tiết này thi thể sẽ phân hủy chậm hơn một chút.

Phương Nhược nói: “Thi thể ở Lao thành doanh đã được hỏa táng rồi đưa đến hoang sơn xung quanh chôn.”

Tần Diệu Quan quay đầu lại, nói với các nữ thị vệ phía sau: “Số quân phản loạn còn sống đó, các ngươi định xử lý thế nào.”

Các nữ thị vệ nhìn nhau, cuối cùng đồng thanh nói: “Tùy Bệ hạ phân phó.”

“Trẫm hỏi là, các ngươi sẽ xử lý thế nào.”

Các nữ thị vệ nhìn nhau.

Phương Nhược lên tiếng trước: “Phàm là người trong quân đội, bất kể quan binh, đều phải một lòng trung thành với Bệ hạ. Nếu như phản loạn, phải lập tức chém đầu.”

Ánh mắt Tần Diệu Quan lướt qua Phương Nhược, nhìn quanh mười bảy thị vệ còn lại, chờ đợi câu trả lời của người khác.

Phương Thập Nhị nói: “Chém gϊếŧ vạn người có phần quá tàn nhẫn, theo thần thấy, nên khấu trừ lương bổng, trục xuất là được.”

“Còn ai có ý kiến gì nữa không?”

Mọi người im lặng.

Tần Diệu Quan chậm rãi nói: “Đuổi cùng gϊếŧ tận, e là quá mức. Quân doanh biệt lập với bên ngoài, binh lính chỉ có thể nghe được lời nói một phía của tướng soái, có rất nhiều người bất đắc dĩ.”

“Khấu trừ lương bổng, trục xuất về quê, quân hộ không có ruộng đất, biết dựa vào cái gì để sống. Thời gian lâu dài, ngược lại trở thành những lưu dân biết võ nghệ, vì cầu một con đường sống mà nổi dậy, thì phải làm sao.”

Lời vừa dứt, các nữ thị vệ đều xấu hổ cúi đầu.

“Trị quân và trị quốc, suy cho cùng đều là trị người, đều nên khoan dung và nghiêm khắc đúng lúc.” Tần Diệu Quan dẫm lên bàn đạp ngựa: “Ý của trẫm là, để bọn họ lập công chuộc tội.”

16

0

3 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.