0 chữ
Chương 62
Chương 62
Đường Sanh xoa xoa mũi, một kế hoạch chưa hoàn thiện dần lộ diện.
Nàng tranh thủ lúc rảnh rỗi đến Thái y viện vài lần, muốn gặp Thái y lệnh một chút, không ngờ lão già này ở trong điện Tuyên Thất thì cúi đầu, cẩn thận từng li từng tí, nhưng ra khỏi đó lại thích dùng lỗ mũi nhìn người khác.
Vân Hạ nói với tôi, ngự y là quan hàm chính lục phẩm, ở kinh thành tuy không có gì nổi bật, nhưng khi so sánh với địa phương thì ngang hàng, thậm chí còn lớn hơn cả huyện lệnh, việc họ coi thường những cung nữ nhỏ bé như chúng tôi là chuyện thường tình.
Tôi xin gặp ngự y không được, liền ngày ngày đợi Ngự y Vương - người có râu dê - khám xong mạch cho Bệ hạ, rồi mới dám hỏi han đôi câu.
Lúc đầu, Ngự y Vương còn nể mặt tôi là cung nữ thân cận Bệ hạ nên trả lời vài câu, về sau thì cứ giả vờ như không nghe thấy, xách hòm thuốc rảo bước đi mất.
Tôi cũng có chút kiến thức về y thuật, những điều hỏi cũng không đến nỗi tầm thường, nhưng Ngự y Vương vẫn cứ khinh thường.
Không phải sao, hôm nay Phương cô cô vén rèm đưa Ngự y Vương ra ngoài, lúc đầu Ngự y Vương còn nói nói cười cười với cô cô, nhưng đến khi tôi chui ra cung kính thỉnh giáo, lão già kia liền hất tay áo, đầu cũng không thèm ngoảnh lại, bỏ mặc tôi ở phía sau.
Tôi không hề nản lòng, sải bước chân dài đuổi theo ông ta: "Vương đại nhân, Bệ hạ luôn nói thuốc đắng, nô tỳ muốn thêm chút mứt vào..."
Ngự y Vương thổi râu trừng mắt, nhanh chóng ngắt lời tôi: "Ngươi chỉ là một cung nữ quét dọn, biết gì về bài thuốc? Thêm mứt vào ắt sẽ ảnh hưởng đến dược tính, bài thuốc mà chúng ta - những y quan dày công nghiên cứu ra, chẳng lẽ lại không bằng mấy trò mèo của ngươi sao!"
Tôi cười bồi: "Đương nhiên rồi, các đại nhân đều là người tài giỏi. Nô tỳ chỉ là lo lắng cho long thể của Bệ hạ, mạo muội hỏi một câu, mong đại nhân chỉ giáo."
Ngự y Vương dừng bước, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Đừng hỏi nữa, lão phu có nói, ngươi cũng chẳng hiểu được đâu."
Nụ cười trên mặt tôi nhạt dần. Ngự y Vương cười khẩy, đưa hòm thuốc cho đồ đệ, phủi phủi bụi trên vai áo vốn không hề tồn tại như thể ghét bỏ tôi.
Không ai có nghĩa vụ phải chỉ dạy người khác, đạo lý này tôi hiểu.
Nhưng bị coi thường như vậy, tôi không thể nhịn được.
Khi Bệ hạ còn ở trong cung, thuốc đều do Vân Hạ sắc và thử độc. Ngự y Vương không muốn nói cho tôi biết bài thuốc, tôi bèn tự mình đi tìm hiểu.
Nằm vùng bên cạnh Vân Hạ mấy ngày liền, cuối cùng tôi cũng tìm ra được vài vị thuốc chính, còn bốn năm vị nữa tôi không rõ, muốn tìm vài quyển sách cổ tra cứu một chút.
Vân Hạ nói với tôi rằng Thái Y Viện có Tàng Thư Các riêng, trong các có thái giám trông coi, tôi có thể đến cầu xin họ cho mượn sách.
Chỉ cầu xin suông thì tất nhiên không thể vào được. Tôi rất hiểu cách đối nhân xử thế, đút lót gần hai tháng bổng lộc mới mượn được hai quyển sách. Lúc chọn sách, thái giám đứng canh ở cửa, tôi chọn chưa được mấy phút đã bị giục ra ngoài, đành phải lấy đại hai quyển.
Lúc tôi quay lại, Vân Hạ vừa sắc thuốc xong, gọi tôi đến uống thử ngụm đầu tiên.
Tôi hỏi: "Thuốc không có độc chứ..."
Vân Hạ bật cười: "Mỗi thứ Bệ hạ dùng đều có người thử độc trước, ai làm lúc nào, ai thử độc lúc nào đều được ghi chép rõ ràng, ngay cả ai đã từng chạm vào cũng ghi lại rành mạch. Ai dám đem tính mạng mình ra đùa giỡn chứ?"
Nàng tranh thủ lúc rảnh rỗi đến Thái y viện vài lần, muốn gặp Thái y lệnh một chút, không ngờ lão già này ở trong điện Tuyên Thất thì cúi đầu, cẩn thận từng li từng tí, nhưng ra khỏi đó lại thích dùng lỗ mũi nhìn người khác.
Vân Hạ nói với tôi, ngự y là quan hàm chính lục phẩm, ở kinh thành tuy không có gì nổi bật, nhưng khi so sánh với địa phương thì ngang hàng, thậm chí còn lớn hơn cả huyện lệnh, việc họ coi thường những cung nữ nhỏ bé như chúng tôi là chuyện thường tình.
Tôi xin gặp ngự y không được, liền ngày ngày đợi Ngự y Vương - người có râu dê - khám xong mạch cho Bệ hạ, rồi mới dám hỏi han đôi câu.
Lúc đầu, Ngự y Vương còn nể mặt tôi là cung nữ thân cận Bệ hạ nên trả lời vài câu, về sau thì cứ giả vờ như không nghe thấy, xách hòm thuốc rảo bước đi mất.
Không phải sao, hôm nay Phương cô cô vén rèm đưa Ngự y Vương ra ngoài, lúc đầu Ngự y Vương còn nói nói cười cười với cô cô, nhưng đến khi tôi chui ra cung kính thỉnh giáo, lão già kia liền hất tay áo, đầu cũng không thèm ngoảnh lại, bỏ mặc tôi ở phía sau.
Tôi không hề nản lòng, sải bước chân dài đuổi theo ông ta: "Vương đại nhân, Bệ hạ luôn nói thuốc đắng, nô tỳ muốn thêm chút mứt vào..."
Ngự y Vương thổi râu trừng mắt, nhanh chóng ngắt lời tôi: "Ngươi chỉ là một cung nữ quét dọn, biết gì về bài thuốc? Thêm mứt vào ắt sẽ ảnh hưởng đến dược tính, bài thuốc mà chúng ta - những y quan dày công nghiên cứu ra, chẳng lẽ lại không bằng mấy trò mèo của ngươi sao!"
Ngự y Vương dừng bước, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Đừng hỏi nữa, lão phu có nói, ngươi cũng chẳng hiểu được đâu."
Nụ cười trên mặt tôi nhạt dần. Ngự y Vương cười khẩy, đưa hòm thuốc cho đồ đệ, phủi phủi bụi trên vai áo vốn không hề tồn tại như thể ghét bỏ tôi.
Không ai có nghĩa vụ phải chỉ dạy người khác, đạo lý này tôi hiểu.
Nhưng bị coi thường như vậy, tôi không thể nhịn được.
Khi Bệ hạ còn ở trong cung, thuốc đều do Vân Hạ sắc và thử độc. Ngự y Vương không muốn nói cho tôi biết bài thuốc, tôi bèn tự mình đi tìm hiểu.
Nằm vùng bên cạnh Vân Hạ mấy ngày liền, cuối cùng tôi cũng tìm ra được vài vị thuốc chính, còn bốn năm vị nữa tôi không rõ, muốn tìm vài quyển sách cổ tra cứu một chút.
Chỉ cầu xin suông thì tất nhiên không thể vào được. Tôi rất hiểu cách đối nhân xử thế, đút lót gần hai tháng bổng lộc mới mượn được hai quyển sách. Lúc chọn sách, thái giám đứng canh ở cửa, tôi chọn chưa được mấy phút đã bị giục ra ngoài, đành phải lấy đại hai quyển.
Lúc tôi quay lại, Vân Hạ vừa sắc thuốc xong, gọi tôi đến uống thử ngụm đầu tiên.
Tôi hỏi: "Thuốc không có độc chứ..."
Vân Hạ bật cười: "Mỗi thứ Bệ hạ dùng đều có người thử độc trước, ai làm lúc nào, ai thử độc lúc nào đều được ghi chép rõ ràng, ngay cả ai đã từng chạm vào cũng ghi lại rành mạch. Ai dám đem tính mạng mình ra đùa giỡn chứ?"
8
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
