0 chữ
Chương 59
Chương 59
Nàng nói: "Đặt ở đây."
Đường Sanh vẫn còn hơi nghi ngờ, nhận lấy bát thuốc đặt xuống vị trí nàng nói, nhịn không được liếc nhìn sắc mặt của Tần Mặc Quan.
Thuốc này đắng đến nỗi Đường Sanh nhíu mày. Nàng đứng ở vị trí này, làn khói trắng bay thẳng vào mũi nàng, Đường Sanh nhịn không được ngả người ra sau.
"Thuốc này thật sự hơi đắng." Đường Sanh nhỏ giọng thăm dò: “Nô tỳ đi lấy chút mứt hoa quả đến nhé."
Thuốc đã để nguội mới dám dâng lên, Tần Mặc Quan lật tấu chương, không có chút dấu hiệu nào muốn uống.
"Không cần." Tần Mặc Quan nói.
Đường Sanh tưởng nàng không muốn uống, tiếp tục nói: "Nhưng mà, Bệ hạ uống thuốc rồi thánh thể mới có thể khỏe mạnh."
Tần Mặc Quan khép tấu chương lại, liếc nhìn nàng một cái, ý bảo Đường Sanh im lặng.
Đường Sanh rụt rè, cúi đầu: "Chỉ cần người khỏe mạnh, triều chính mới có người xử lý. Người là bầu trời của Đại Tề, thân thể người suy sụp, bầu trời của Đại Tề cũng sẽ sụp đổ..."
Nói những lời này, Đường Sanh nhịn không được nhắm mắt lại, không dám nhìn sắc mặt của Tần Mặc Quan.
Ai ngờ bên cạnh hồi lâu không có tiếng động.
Đường Sanh nghiêng đầu, chỉ thấy Tần Mặc Quan tay cầm bát sứ, đang từ tốn uống thuốc, sắc mặt bình tĩnh.
Nàng đặt quyển tấu chương cuối cùng vào trong chồng, uống cạn thuốc, mím chặt môi, một lát sau mới nói: "Trước đó là không có thời gian uống."
Đường Sanh cổ họng nghẹn lại, không biết nên nói gì.
Xem ra tất cả những việc có lợi cho triều chính, Tần Mặc Quan đều sẽ làm, cho dù trong lòng là phản kháng.
Đường Sanh lấy từ trong túi ra quả mơ Phương Thập Bát đưa cho nàng ban ngày, chọn một quả có hình dáng đẹp nhất và được phủ đầy đường đưa lên.
Nàng lo lắng Tần Mặc Quan sẽ chê không sạch sẽ, chỉ đưa quả mơ đến miệng túi, dâng lên cả túi.
Trong tầm mắt của Tần Mặc Quan xuất hiện một bàn tay với những khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay úp vào nhau, nâng một chiếc túi gấm màu chàm thêu hoa văn mây.
Đang nghi hoặc, giọng nói trong trẻo của tiểu cung nữ vang lên: "Bệ hạ, đây là quả mơ nô tỳ để dành, nếu người thấy miệng vẫn còn đắng thì hãy nếm thử."
"Trẫm không thích đồ ngọt." Tần Mặc Quan hiếm khi ăn những thứ này, nàng tựa vào gối tròn, ánh mắt dừng lại trên lòng bàn tay Đường Sanh.
Ánh sáng lấp lánh trong mắt tiểu cung nữ vụt tắt, bờ vai đang căng cứng cũng theo đó mà trùng xuống, vẻ mặt càng thêm lúng túng:
"Nô tỳ..."
Đường Sanh đang định rụt tay lại thì lòng bàn tay bỗng nhẹ bẫng.
Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tần Mặc Quan tay trái cầm túi gấm, dùng bàn tay bị thương quấn vải lấy ra một quả mơ, đưa lên môi.
Nếm thử một miếng, vị ngọt lan tỏa trong khoang miệng, quả nhiên làm dịu đi vị đắng của thuốc.
Ăn xong một quả, Tần Mặc Quan hoạt động gân cốt, nói với nữ tỳ: "Ngươi đi lấy nước đi."
Nữ tỳ nghe lệnh lui xuống, trong tẩm điện lại chỉ còn Đường Sanh và Tần Mặc Quan.
Đường Sanh chớp chớp mắt, muốn đòi lại túi gấm, nhưng lại không dám mở miệng.
Tần Mặc Quan tưởng nàng muốn về rồi, phẩy tay nói: "Ngươi cũng lui xuống đi."
Ý nghĩ muốn đòi lại túi gấm của Đường Sanh lập tức tan biến.
Bệ hạ quý nhân hay quên, tự nhiên sẽ không để ý đến một chiếc túi gấm của Đường Sanh. Chỉ là nếu nàng không mở miệng, Đường Sanh thân là bề tôi tự nhiên không tiện đòi hỏi.
Trong túi gấm này cũng không có thứ gì quan trọng, Đường Sanh nghĩ, mất thì mất thôi.
Đường Sanh vẫn còn hơi nghi ngờ, nhận lấy bát thuốc đặt xuống vị trí nàng nói, nhịn không được liếc nhìn sắc mặt của Tần Mặc Quan.
Thuốc này đắng đến nỗi Đường Sanh nhíu mày. Nàng đứng ở vị trí này, làn khói trắng bay thẳng vào mũi nàng, Đường Sanh nhịn không được ngả người ra sau.
"Thuốc này thật sự hơi đắng." Đường Sanh nhỏ giọng thăm dò: “Nô tỳ đi lấy chút mứt hoa quả đến nhé."
Thuốc đã để nguội mới dám dâng lên, Tần Mặc Quan lật tấu chương, không có chút dấu hiệu nào muốn uống.
"Không cần." Tần Mặc Quan nói.
Đường Sanh tưởng nàng không muốn uống, tiếp tục nói: "Nhưng mà, Bệ hạ uống thuốc rồi thánh thể mới có thể khỏe mạnh."
Tần Mặc Quan khép tấu chương lại, liếc nhìn nàng một cái, ý bảo Đường Sanh im lặng.
Nói những lời này, Đường Sanh nhịn không được nhắm mắt lại, không dám nhìn sắc mặt của Tần Mặc Quan.
Ai ngờ bên cạnh hồi lâu không có tiếng động.
Đường Sanh nghiêng đầu, chỉ thấy Tần Mặc Quan tay cầm bát sứ, đang từ tốn uống thuốc, sắc mặt bình tĩnh.
Nàng đặt quyển tấu chương cuối cùng vào trong chồng, uống cạn thuốc, mím chặt môi, một lát sau mới nói: "Trước đó là không có thời gian uống."
Đường Sanh cổ họng nghẹn lại, không biết nên nói gì.
Xem ra tất cả những việc có lợi cho triều chính, Tần Mặc Quan đều sẽ làm, cho dù trong lòng là phản kháng.
Đường Sanh lấy từ trong túi ra quả mơ Phương Thập Bát đưa cho nàng ban ngày, chọn một quả có hình dáng đẹp nhất và được phủ đầy đường đưa lên.
Trong tầm mắt của Tần Mặc Quan xuất hiện một bàn tay với những khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay úp vào nhau, nâng một chiếc túi gấm màu chàm thêu hoa văn mây.
Đang nghi hoặc, giọng nói trong trẻo của tiểu cung nữ vang lên: "Bệ hạ, đây là quả mơ nô tỳ để dành, nếu người thấy miệng vẫn còn đắng thì hãy nếm thử."
"Trẫm không thích đồ ngọt." Tần Mặc Quan hiếm khi ăn những thứ này, nàng tựa vào gối tròn, ánh mắt dừng lại trên lòng bàn tay Đường Sanh.
Ánh sáng lấp lánh trong mắt tiểu cung nữ vụt tắt, bờ vai đang căng cứng cũng theo đó mà trùng xuống, vẻ mặt càng thêm lúng túng:
"Nô tỳ..."
Đường Sanh đang định rụt tay lại thì lòng bàn tay bỗng nhẹ bẫng.
Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tần Mặc Quan tay trái cầm túi gấm, dùng bàn tay bị thương quấn vải lấy ra một quả mơ, đưa lên môi.
Ăn xong một quả, Tần Mặc Quan hoạt động gân cốt, nói với nữ tỳ: "Ngươi đi lấy nước đi."
Nữ tỳ nghe lệnh lui xuống, trong tẩm điện lại chỉ còn Đường Sanh và Tần Mặc Quan.
Đường Sanh chớp chớp mắt, muốn đòi lại túi gấm, nhưng lại không dám mở miệng.
Tần Mặc Quan tưởng nàng muốn về rồi, phẩy tay nói: "Ngươi cũng lui xuống đi."
Ý nghĩ muốn đòi lại túi gấm của Đường Sanh lập tức tan biến.
Bệ hạ quý nhân hay quên, tự nhiên sẽ không để ý đến một chiếc túi gấm của Đường Sanh. Chỉ là nếu nàng không mở miệng, Đường Sanh thân là bề tôi tự nhiên không tiện đòi hỏi.
Trong túi gấm này cũng không có thứ gì quan trọng, Đường Sanh nghĩ, mất thì mất thôi.
9
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
