Chương 2
Quà sinh nhật
Thẩm Nguyệt không rõ vì sao nhìn bộ dạng lười biếng, mệt mỏi nói: "Em không biết anh đang nói cái gì, nhân tiện, anh đã làm bữa tối chưa? Nếu không, chúng ta đi ăn cơm ngay bây giờ, Em đói rồi. "" Em nghĩ tôi còn tâm trạng để ăn sao? Nói cho tôi biết, ai là người đàn ông đã đưa em xuống xe ngay sau khi em về?! "Tôi gần như hét lên với cô ấy bằng giọng nói ., Đèn kích hoạt bằng giọng nói trong hành lang đồng loạt bật sáng, như để báo hiệu cảm xúc của tôi lúc này đang bùng phát. Đến lúc này, Thẩm Nguyệt rốt cuộc cũng hiểu tại sao tôi lại cư xử như vậy, vẻ mặt cô ấy trở nên hơi phức tạp, cô ấy thoải mái giải thích: "Đông Lệ, đừng hiểu lầm, anh ấy là chủ tiệm trang điểm của em, chính là." ngoài trời đang mưa., nên anh ấy đưa em về, vậy thôi, xin đừng suy nghĩ nhiều, trong lúc nói chuyện, Thẩm Nguyệt đi lên cầu thang, tôi nhấc tay dựa vào tường để chặn cô ấy lại. . "Sếp? Bởi vì là sếp của em, nên em có thể để anh ta ôm em và mang ô cho em phải không? Em sẽ không từ chối sao? Vì anh ấy là sếp của em nên em thăng chức nhanh như vậyĐông Lệ, anh có điên không? Em đã nói rằng em và Từ Tổng không phải kiểu quan hệ như anh nghĩ. Anh ấy chỉ ôm em vào vai và đưa em vào đây.“Tôi điên”..haha, em nghĩ em có lý không? Nếu hôm nay em không nói rõ thì hai chúng ta sẽ chỉ phí thời gian dành cho nhau, không được đi lên!Tôi đã phát cáu vì chuyện vừa rồi, cộng với cảnh tượng vừa thấy và câu trả lời mà Thẩm Nguyệt đưa ra lúc này, cảm xúc lộn xộn bùng lên trong chốc lát. Mưa càng ngày càng nặng hạt khiến chúng tôi mất hơn một phút đồng hồ nhìn vẻ mặt của tôi với vẻ buồn bã và thất vọng tột độ, cuối cùng cô ấy lạnh lùng nói: "Em không muốn tranh luận với anh, tự mình đi lên, em nói" Em sẽ đi gặp Gia Nghiên ( bạn thân của Thẩm Nguyệt) ở đó.
"Tôi".. tôi chưa nói hết lời. Thẩm Nguyệt vừa chống ô vừa biến mất trong màn đêm mưa. Tôi thất thần ngồi phịch xuống bậc thềm.Bật lửa cho đến khi hết một điếu rồi máy móc lên nhà. Con người là sắt hay thép, tôi đã kiên nhẫn ăn hết bữa tối do mình chuẩn bị, sau đó tôi đi tắm nước nóng, ngồi trên ghế sô pha và châm một điếu thuốc. Vâng, tôi dường như nghiện thuốc lá hơn xưa và có thể nhiều thứ tào lao xảy ra gần đây. Đột nhiên, tôi nhìn thời gian, đã hơn mười giờ tối, trước khi Thẩm Nguyệt đi, cô ấy nói với tôi rằng tối nay cô ấy sẽ đến thăm Gia Nghiên, sau khi suy nghĩ xong, tôi sẽ gửi cho Gia Nghiên một tin nhắn WeChat.
"Gia Nghiên, em nghỉ làm à?"
Gia Nghiên trả lời tôi gần như chỉ trong vài giây, "Anh ơi, hãy hãy nhìn đồng hồ đi, đã hơn mười giờ tối rồi, em có phải bận rộn để đi làm không? Chắc em nghỉ làm lâu rồi. Anh muốn hỏi em về tin tức của Thẩm Nguyệt đúng không?. Anh không thể tìm lý do bình thường hơn sao
"Sự ngây thơ" của riêng tôi đã bị dỡ bỏ như thế này. Tôi hơi xấu hổ khi nhìn vào tin nhắn Gia Nghiên đã gửi cho tôi trên màn hình của điện thoại di động. Khi tôi ngần ngại trả lời cô ấy, cô ấy đã gửi cho tôi một bức ảnh, bức ảnh chụp một người phụ nữ đang ngủ. Khuôn mặt quen thuộc đó nếu không phải là Thẩm Nguyệt thì có thể là ai?
Gia Nghiên:" Đừn lo, Thẩm Nguyệt không đi đâu cả, cô ấy không đáng ghét như anh nghĩ, cô ấy đang mệt mỏi và trở nên ngốc nghếch, cô ấy ăn được 2 miếng cơm, cô ấy chán ăn, vừa ăn vừa khóc, một lúc sau, buồn ngủ quá nên cô ấy lăn ra ng. Đông Lệ, không phải anh nói với em là hai người đã quen mhau 3 năm rồi,anh không biết sao? Họ chỉ vòng tay qua vai một cách lịch sự, không đáng ghét như anh nghĩ, cho dù người kia cầu hôn Thẩm Nguyệt đi chăng nữa, nhưng vì đó là sếp của Thẩm Nguyệt và là một quý ông nên đã đưa cô ấy vào mái hiên để chú mưa cũng là tất nhiên, vậy thôi. anh đã quá nhạy cảm rồi Tôi kiên nhẫn suy nghĩ về những gì Gia Nghiên nói, và dường như tôi không quá bế tắc, có lẽ tôi đã thực sự lo lắng và hiểu lầm Thẩm Nguyệt. Có lẽ anh đang suy nghĩ quá nhiều , phiền em chăm sóc cô ấy tối nay, giờ đã muộn như vậy rồi, hãy để cô ấy nghỉ ngơi tại chỗ của em một đêm. Không có gì rắc rối cả, em ước cô ấy có thể ở lại với em. Nhân tiện, ngày mai là sinh nhật của Thẩm Nguyệt. Đừng nói với em rằng anh đã quên chuyện đó, tối mai anh nên đi làm về sớm. Hãy trở về đúng giờ và chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến, hãy nhận lỗi của anh với Thẩm Nguyệt, nó sẽ kết thúc như vậy.....chúng ta không nói về nó nữa, em cũng đi ngủ đay, buồn ngủ quá. Chưa kể ,nếu Gia Nghiên không nhắc tôi theo cách này thì tôi đã gần như quên mất ngày quan trọng này rồi, dạo này tôi bận quá
Nghĩ đến chuyện xảy ra ngày mai, tôi lại nhớ ra, Đàm Kiên dặn tôi sau khi tan sở tối nay phải chỉnh sửa lại kế hoạch, tối mai sẽ mang đến cho ông Triệu mua tài sản Phong Hoa gặp mặt thương lượng.Tôi hít một hơi thật sâu rồi bật máy tính tiếp tục công việc bận rộn của mình, dù sao thì đêm nay tôi cũng mê man, tôi vẫn chưa thay đổi kế hoạch của mình.Tôi đóng máy tính xách tay của mình và ngáp ngủ vào lúc 1:35 sáng, kế hoạch cuối cùng đã được tôi thực hiện vào tối nay.
.......................
Hơn 5 giờ chiều ngày hôm sau, kế hoạch tổ chức sự kiện mà tôi dự định và anh Triệu cùng người của công ty tổ chức cuộc họp kéo dài một tiếng rưỡi này cuối cùng cũng kết thúc, cửa phòng họp đã đóng lại.Mọi người mở cửa từ bên trong và chúng tôi bước ra ngoài. Quản lý Hoàng và ông Triệu đang đi phía trước, ông Triệu đột nhiên dừng lại và đề nghị với mọi người: "Tôi rất hài lòng với kế hoạch tổ chức sự kiện lần này, nó tốt hơn lần trước rất nhiều, tối nay chúng ta cùng nhau dùng bữa nhé, cái này." Mọi người đã làm việc chăm chỉ trong thời gian này, nhưng sẽ còn khó khăn hơn khi thực hiện sự kiện. Tôi hy vọng quản lý Hoàng có thể giúp tôi và để mắt đến nó. Quản lý Hoàng gật đầu và nói một cách lịch sự: "Đó là không khó đâu, ông Triệu, đây là tất cả những gì chúng tôi nên làm. "Anh quay lại nhìn Đàm Kiên, giải thích:" Tiểu Đàm, em nên đặt khách sạn ngay, chúng ta cùng anh Triệu ăn tối. Ông Triệu ngăn cản Đàm Kiên: “Không cần, tôi đã đặt phòng khách sạn rồi, trực tiếp đi thôi.” Sau đó anh ta nhìn tôi, “Chàng trai, cũng đi đi, lần này Kế hoạch hoạt động, tôi đã thấy cậu .Thật ra tôi muốn từ chối, nhưng “đôi mắt đại bàng” của quản lý Hoàng nhìn tôi chằm chằm,Đàm Kiên bên cạnh vô tình chạm nhẹ vào tôi, ra hiệu cho tôi đừng nói không. Cứ như vậy, tôi đi theo bọn họ đến khách sạn ăn tối. Ông Triệu đưa chúng tôi đến khách sạn để ăn tối nhưng địa chỉ của khách sạn này làm tôi ngạc nhiên. Khu vực này chỉ gần nơi Thẩm Nguyệt làm việc. Tôi nghĩ tôi có thể đi làm về sớm hơn. Hôm nay là sinh nhật của cô ấy. Tôi vẫn vậy. suy nghĩ xem mình nên nói gì về những gì đã xảy ra đêm qua để 2 đứa không buông tay nhau. Bữa tối này đã hơn bảy giờ, ai cũng biết tiệc tối như thế này lại có rượu, sau bữa ăn ai nấy đều cảm thấy hơi say. Tôi nhìn thời gian, bây giờ đã là bảy giờ rưỡi, tôi định tìm lý do rời đi, không ngờ anh Triệu lại lên tiếng. Ông Triệu nói với trợ lý bên cạnh: "Tiểu Vương, cậu chọn khách sạn này thì phải biết rất nhiều cách, trong khoảng thời gian này mọi người đều rất bận, vất vả lắm, tối nay cậu có thể sắp xếp một số chương trình thú vị, hỏi nhé." mấy cô qua đây hát vài bài đi. ”Nói xong, anh ta liếc nhìn Trợ lý Tiểu Vương với ánh mắt thâm thúy. Tiểu Vương hiểu ra trong giây lát, "Tôi hiểu, ông Triệu hãy đợi một lát, và tôi sẽ thu xếp. Tiểu Vương gọi điện thoại và một lúc sau đến à một số cô gái, tất cả đều là phụ nữ trẻ và có vóc dáng đẹp. Ông Triệu yêu cầu chúng tôi tự chọn cho đến khi chúng tôi hài lòng. Tôi là người duy nhất không động đậy, cho đến khi tất cả đều xong xuôi, anh Triệu nhìn tôi, cau mày hỏi: "Làm sao vậy, chàng trai? Không có cái nào hợp khẩu vị của anh sao? Tôi vội vàng đi." cười đáp: “Uh, không có, tôi có bạn gái nên không thích hợp, anh Triệu, quản lý Hoàng, anh có thể lựa chọn. Đàm Kiên vẻ mặt không vui nhìn tôi, dùng tay đẩy tôi ra, giọng điệu bất mãn nói: "Tiểu Chu, đây là lỗi của anh, đi ra ngoài ăn tối, những màn này không phải là bình thường sao? Anh nói anh có bạn gái, Ai mà không biết những chuyện này, đây không phải là một sự thất vọng! "Sau đó, Đàm Kiên chọn một cô gái cho tôi ngồi bên cạnh. Cô gái mà anh ấy chọn cho tôi rất chủ động, tôi càng thờ ơ. mọi người ở trên tôi, và cảnh lộn xộn tiếp tục cho đến khoảng chín giờ. Trong khoảng thời gian này, tôi đã gửi tin nhắn cho Đàm Kiên và quản lý Hoàng vài lần, nói rằng hôm nay là sinh nhật của bạn gái tôi, vì vậy tốt hơn là nên đi sớm hơn. quay lại, nhưng hai người họ say quá, họ không quan tâm gì cả, Đàm Kiêm đKhi tôi bị vướng vào cô ấy, một nhân vật quen thuộc đột nhiên xuất hiện không xa lối vào khách sạn, cô ấy nhìn tôi rất bướng bỉnh, cái nhìn đó có thể giết chết tôi! "Chu Đông Lệ, anh gọi em không nghe, nhắn tin em không trả lời, vì vậy bạn lại như thế này, phải không? Môi, nước mắt chảy dài trên mắt cô, và cuối cùng cô ấy lại rời đi với sự thất vọng. Tôi thề, tôi chưa bao giờ thấy cô ấy tuyệt vọng như lúc nàyang đọc tin tức nhưng khiến tôi tập trung vào bức tranh lớn hơn. Chín giờ tối, một vài người trong chúng tôi đưa một cô gái ra khỏi cửa khách sạn, các cô gái bị họ đưa ra ngoài, rõ ràng là phải làm gì tiếp theo. Anh Triệu nhìn quanh chúng tôi, ánh mắt hơi đờ đẫn dưới ảnh hưởng của rượu, "Được rồi, hôm nay chúng ta đến đây đi, các anh em, đi thôi, tôi đi trước." Họ chuẩn bị rời đi, và Cô gái bên cạnh tôi lập tức nắm lấy tay tôi và cười nói: "Anh chàng đẹp trai, chúng ta đi đâu đây? " Không, không, tôi có việc khác phải làm, thực sự không thích hợp, cô về khách sạn đi. Cô gái nhìn tôi với vẻ không hài lòng và thuyết phục: "Làm sao có chuyện này, chơi đi, người ta đã đặt trước rồi, đừng lãng phí tiền. Cuối cùng, cô ấy chỉ muốn kiếm tiền này, và Tôi chính là "vịt nấu chao" trong mắt cô ấy! "Chị ơi, là em đây, em thật sự có việc phải làm, giờ thì em không còn tâm trí đâu mà nghĩ nữa, chị đi tìm người khác đi,
12
1
6 tháng trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
