0 chữ
Chương 33
Thế giới 1 - Chương 33: Đại gia bệnh kiều bị con gái bảo mẫu ghét bỏ
“Cậu... cậu muốn làm gì?”
“Làm cậu.” Nguyên Khương cười tủm tỉm nói, đôi mắt hồ ly quyến rũ lóe lên một tia hung ác. Cô một tay túm tóc Điền Mật ném xuống đất, tát liên tiếp hai cái, đau đến mức Điền Mật la hét không ngừng.
“Á.” Mặt Điền Mật đau rát, cả khuôn mặt tê dại như mất cảm giác: “Nguyên Khương, cậu điên rồi!”
“Chưa vào đã ở trong đó đặt điều về tôi, cái miệng này thối như vậy, có muốn bị tôi đánh nát không?” Những ngón tay trắng như ngọc, xương khớp rõ ràng của Nguyên Khương dùng sức bóp cằm Điền Mật. Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp rõ ràng đang cười, lại khiến người ta không khỏi rùng mình.
Vẻ mặt Điền Mật sững sờ, cô... cô nghe thấy hết rồi!
Đôi môi mềm mại của Nguyên Khương cong lên, cô mạnh tay hất khuôn mặt bị đánh đến bầm dập của Điền Mật ra, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào mấy người đàn ông đã nói lời bất kính với cô.
Không nói hai lời, cô cầm chai rượu đập vào đầu họ.
Mấy người đàn ông hoàn toàn không kịp phản ứng, đau đến la oai oái. Người đàn ông tóc ngắn ôm đầu chửi bới: “Nguyên Khương mày muốn chết! Thân phận gì mà dám đối xử với tao như vậy! Trần Ngọc tao thề sẽ không để mày sống yên ở thành phố A này!”
“Vậy thì cứ chờ xem, xem ai không sống yên được trước.” Nguyên Khương đã xách túi đứng ở cửa phòng bao. Nghe thấy lời này, cô nhướng mày cười tinh quái đầy thích thú, những ngón tay dài xương khớp rõ ràng lơ đãng vuốt cằm, đáy mắt là nụ cười tinh quái.
Điền Mật khóc lóc như mưa dựa vào người Tiêu Trấn Vũ: “Nguyên Khương bao năm nay không biết lêu lổng với hạng người nào, không có chút dáng vẻ con gái, lại thô bạo như vậy...”
Tiêu Trấn Vũ hơi nhíu mày, vẻ mặt không tán thành nhìn Nguyên Khương. Anh cũng cảm thấy hành vi của Nguyên Khương quá lỗ mãng và thô lỗ. Có chuyện gì không thể nói chuyện đàng hoàng, cứ phải cực đoan như vậy.
Anh khẽ thở dài, vừa định nói Nguyên Khương hai câu thì bắt gặp một đôi mắt đen âm u ẩm ướt. Bất ngờ, đồng tử Tiêu Trấn Vũ mở to ra một chút.
Lại là Hứa Tiều Phong!
Anh ta đến rồi!
Điền Mật cũng thấy Hứa Tiều Phong. Khuôn mặt đang tức giận đến méo mó của cô đột nhiên cứng đờ, đáy mắt lóe lên vẻ chột dạ.
Hứa Tiều Phong là một tên côn đồ không ra gì, còn vào tù lâu như vậy, buổi họp lớp cao cấp này đương nhiên cô không mời anh ta.
Ban đầu, cô muốn nhân buổi họp lớp để có cơ hội gần gũi với Tiêu Trấn Vũ nhưng Tiêu Trấn Vũ không trả lời cô. Cô mới cắn răng nói Nguyên Khương cũng sẽ đến. Quả nhiên, Tiêu Trấn Vũ lập tức trả lời sẽ đến.
Còn để lừa Nguyên Khương tham gia buổi họp lớp này, cô lại lừa Nguyên Khương rằng Hứa Tiều Phong sẽ đến nhưng cô hoàn toàn không mời Hứa Tiều Phong. Hứa Tiều Phong làm sao biết được?
Hứa Tiều Phong nhàn nhạt liếc nhìn những người bên trong, những ngón tay gầy gò trắng bệch “rầm” một tiếng đóng cửa phòng bao lại. Yết hầu từ từ chuyển động, anh cụp mắt, nhìn người trước mặt, hàng mi đen dài và cong vυ"t rung động.
“Làm cậu.” Nguyên Khương cười tủm tỉm nói, đôi mắt hồ ly quyến rũ lóe lên một tia hung ác. Cô một tay túm tóc Điền Mật ném xuống đất, tát liên tiếp hai cái, đau đến mức Điền Mật la hét không ngừng.
“Á.” Mặt Điền Mật đau rát, cả khuôn mặt tê dại như mất cảm giác: “Nguyên Khương, cậu điên rồi!”
“Chưa vào đã ở trong đó đặt điều về tôi, cái miệng này thối như vậy, có muốn bị tôi đánh nát không?” Những ngón tay trắng như ngọc, xương khớp rõ ràng của Nguyên Khương dùng sức bóp cằm Điền Mật. Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp rõ ràng đang cười, lại khiến người ta không khỏi rùng mình.
Vẻ mặt Điền Mật sững sờ, cô... cô nghe thấy hết rồi!
Đôi môi mềm mại của Nguyên Khương cong lên, cô mạnh tay hất khuôn mặt bị đánh đến bầm dập của Điền Mật ra, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào mấy người đàn ông đã nói lời bất kính với cô.
Mấy người đàn ông hoàn toàn không kịp phản ứng, đau đến la oai oái. Người đàn ông tóc ngắn ôm đầu chửi bới: “Nguyên Khương mày muốn chết! Thân phận gì mà dám đối xử với tao như vậy! Trần Ngọc tao thề sẽ không để mày sống yên ở thành phố A này!”
“Vậy thì cứ chờ xem, xem ai không sống yên được trước.” Nguyên Khương đã xách túi đứng ở cửa phòng bao. Nghe thấy lời này, cô nhướng mày cười tinh quái đầy thích thú, những ngón tay dài xương khớp rõ ràng lơ đãng vuốt cằm, đáy mắt là nụ cười tinh quái.
Điền Mật khóc lóc như mưa dựa vào người Tiêu Trấn Vũ: “Nguyên Khương bao năm nay không biết lêu lổng với hạng người nào, không có chút dáng vẻ con gái, lại thô bạo như vậy...”
Tiêu Trấn Vũ hơi nhíu mày, vẻ mặt không tán thành nhìn Nguyên Khương. Anh cũng cảm thấy hành vi của Nguyên Khương quá lỗ mãng và thô lỗ. Có chuyện gì không thể nói chuyện đàng hoàng, cứ phải cực đoan như vậy.
Lại là Hứa Tiều Phong!
Anh ta đến rồi!
Điền Mật cũng thấy Hứa Tiều Phong. Khuôn mặt đang tức giận đến méo mó của cô đột nhiên cứng đờ, đáy mắt lóe lên vẻ chột dạ.
Hứa Tiều Phong là một tên côn đồ không ra gì, còn vào tù lâu như vậy, buổi họp lớp cao cấp này đương nhiên cô không mời anh ta.
Ban đầu, cô muốn nhân buổi họp lớp để có cơ hội gần gũi với Tiêu Trấn Vũ nhưng Tiêu Trấn Vũ không trả lời cô. Cô mới cắn răng nói Nguyên Khương cũng sẽ đến. Quả nhiên, Tiêu Trấn Vũ lập tức trả lời sẽ đến.
Còn để lừa Nguyên Khương tham gia buổi họp lớp này, cô lại lừa Nguyên Khương rằng Hứa Tiều Phong sẽ đến nhưng cô hoàn toàn không mời Hứa Tiều Phong. Hứa Tiều Phong làm sao biết được?
0
0
1 ngày trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
