TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Thế giới 1 - Chương 30: Đại gia bệnh kiều bị con gái bảo mẫu ghét bỏ

“Năm đó trong lớp ai mà không muốn ngủ với cậu ấy? Ngay cả Tiêu Trấn Vũ cũng...” Người đàn ông đầu đinh Vương Tuấn cười lạnh nói, nói được nửa chừng, bị người đàn ông bên cạnh huých mạnh một cái, mới đột ngột im bặt, nhìn sắc mặt khó coi của Điền Mật, cười làm lành: “Lớp trưởng, xin lỗi nhé, tớ nói sai rồi.”

Lúc đó cả lớp đều biết Điền Mật thầm yêu Tiêu Trấn Vũ. Tiêu Trấn Vũ là nam sinh học giỏi nhất lớp, đồng thời cũng là một phú nhị đại có tiếng nhưng anh khác với những phú nhị đại chỉ biết ăn chơi hưởng lạc.

Tiêu Trấn Vũ ôn hòa lịch thiệp, nói chuyện giọng nói tinh tế dịu dàng, luôn giữ khoảng cách với các bạn nữ nhưng, anh lại rất thân thiết với Nguyên Khương.

Sắc mặt Điền Mật khó coi, trên mặt gượng ra một nụ cười, lắc đầu nói: “Không sao, đều là sự thật.”

Không khí trong phòng bao đột nhiên trở nên yên lặng, không ai nói gì nữa, đều cúi đầu uống rượu, hoặc cầm điện thoại lạch cạch nhắn tin.

Nguyên Khương đứng ở cửa, kiên nhẫn đợi một lúc lâu cũng không nghe thấy họ bàn tán về mình nữa, đôi mắt hồ ly quyến rũ lóe lên một tia tiếc nuối, cô còn muốn nghe thêm xem những người này bôi nhọ cô thế nào.

Vừa giơ tay đẩy cửa, một bàn tay thon dài xương khớp rõ ràng đã vượt qua cô đẩy cửa phòng bao ra, giọng nói ôn hòa đầy từ tính: “Không vào sao?”

Nguyên Khương sững người, ngẩng đầu lên liền bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm. Tóc mái lòa xòa che đi lông mày, mí mắt rất hẹp, đuôi mắt cụp xuống, giữa hai hàng mày toát ra một vẻ ôn hòa.

Đây là Tiêu Trấn Vũ.

“Vào.” Những người bên trong thấy cô và Tiêu Trấn Vũ cùng đến, chắc lại sắp bôi nhọ cô rồi nhưng cô không quan tâm. Vốn dĩ cô cũng không phải người tốt gì, Nguyên Khương hừ một tiếng, trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Tiếng mở cửa làm kinh động mọi người trong phòng bao, tất cả đều ngẩng đầu nhìn.

Chỉ thấy khuôn mặt hoàn hảo không tì vết được tạo hóa ban tặng của cô, da trắng hơn tuyết, mềm mại đến mức có thể véo ra nước. Mái tóc đen nhánh như thác nước buông trên sống lưng thon gầy, theo bước chân cô đung đưa trên vòng eo nhỏ nhắn.

“Sao thế? Tôi đẹp đến vậy sao? Mọi người đều ngẩn ra rồi à?” Nguyên Khương nhướng mày, ánh mắt long lanh, đôi môi đỏ mọng quyến rũ cong lên cười nhẹ, đi đến chỗ trống ngồi xuống.

Điền Mật nhìn chằm chằm Nguyên Khương, nụ cười trên mặt có chút cứng đờ: “Nguyên... Nguyên Khương, sao cậu khác trước thế?”

Nguyên Khương trước đây tuy xinh đẹp nhưng tính cách cô độc u uất, luôn thích cúi đầu gù lưng, một mình trốn trong góc.

Còn Nguyên Khương bây giờ...

Nụ cười trên mặt Điền Mật có chút không giữ được, bộ móng tay nối mới làm cắm vào lòng bàn tay mà không hề thấy đau.

Nguyên Khương bây giờ còn đẹp hơn, đẹp không giống người, giống như hồ ly tinh!

“Ừm...” Nguyên Khương một tay chống cằm tò mò mở to mắt đánh giá Điền Mật, ra vẻ nghiêm túc gật đầu: “Đúng là khác rồi, tớ đẹp hơn, còn cậu... lớp trưởng, sao cậu lại có nếp nhăn rồi?”

0

0

2 ngày trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.