TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Thế giới 1 - Chương 17: Đại gia bệnh kiều bị con gái bảo mẫu ghét bỏ

Anh không muốn biết nhưng miệng của trợ lý Lý cứ như súng liên thanh, lạch cạch nói xong hết.

Tóm lại, Bạc Hành không muốn Nguyên Khương mặc đồ hở hang, chỉ có thể cho anh xem.

Nguyên Khương không hài lòng ôm cánh tay Bạc Hành làm nũng: “Trời nóng quá mà, em chỉ thích chiếc váy này thôi.”

Bạc Hành liếc chiếc váy hai lượt, tán thành gật đầu: “Chiếc váy này quả thực rất đẹp, anh thay cho em.”

Nguyên Khương ngập ngừng chớp mắt, chưa kịp phản ứng, Bạc Hành đã xé rách bộ quần áo trên người cô.

“Anh...” Nguyên Khương có chút ngại ngùng rụt người lại.

Bạc Hành mạnh mẽ giữ chặt động tác né tránh của cô, xé rách mảnh vải cuối cùng trên người cô. Làn da trắng như tuyết phủ đầy những vết tích màu đỏ, xanh, tím xen kẽ. Trên ngực cô có một nốt ruồi son, Bạc Hành rất thích.

Ánh mắt anh sâu thẳm, bàn tay to lớn mạnh mẽ ấn vai Nguyên Khương, cúi người, hôn lên nốt ruồi son.

Sau đó, đi xuống dưới.

Đến cuối cùng, Nguyên Khương lại khóc lóc bị Bạc Hành bế lên sofa trong phòng thay đồ, trải qua một trận chiến đẫm mồ hôi.

Nguyên Khương cuối cùng vẫn không được mặc chiếc váy màu đỏ.

Cô gái nhỏ tứ chi rã rời nằm trên sofa. Bạc Hành sau khi lựa chọn kỹ lưỡng, đã thay cho cô một chiếc áo sơ mi trắng kiểu học đường và chân váy xếp ly kẻ sọc đỏ dài đến đầu gối.

Anh vẫn mặc bộ vest đen chỉn chu, không một chút xộc xệch.

“Đi đăng ký kết hôn.” Bạc Hành một tay bế cô lên đi ra ngoài.

Từ cục dân chính bước ra, Nguyên Khương cầm giấy đăng ký kết hôn chưa kịp nhìn hai lượt đã bị Bạc Hành lấy đi, cô tức giận trừng mắt nhìn anh: “Anh làm gì vậy?”

“Sợ em làm mất, anh giữ hộ cho.” Hàng mi dài và cong vυ"t của Bạc Hành khẽ rung lên. Anh cẩn thận nhìn hai cuốn sổ đăng ký kết hôn rồi vội vàng cất vào túi, như thể sợ Nguyên Khương sẽ giật lại.

Bạc Hành một tay ôm vai Nguyên Khương, vừa đi về phía chiếc Maybach màu đen đang đỗ bên đường vừa chậm rãi nói: “Khương Khương, em đói chưa?”

Nguyên Khương phồng má lầm bầm, không còn so đo chuyện Bạc Hành giật mất giấy đăng ký kết hôn nữa, cô ôm cánh tay anh gật đầu lia lịa: “Đói rồi.”

Bạc Hành mở cửa xe, mu bàn tay đặt lên nóc xe: “Anh đưa em đi ăn.”

Nguyên Khương thuận thế ngồi vào, nhìn thấy trợ lý Lý ở ghế lái: “Trợ lý Lý, anh đến từ lúc nào vậy?”

“Cô Nguyên Khương, tôi vừa mới đến.” Đến để làm tài xế cho cô và Bạc tổng. Câu sau trợ lý Lý không dám nói ra, sợ giây tiếp theo Bạc Hành sẽ bắt anh cút đi.

Nguyên Khương gật đầu, vừa quay đầu lại thì thấy ánh mắt Bạc Hành lạnh như băng đang nhìn chằm chằm vào gáy trợ lý Lý, như muốn nhìn xuyên một lỗ.

Trợ lý Lý nuốt nước bọt một cách vô dụng, gượng gạo nở một nụ cười: “Bạc tổng, chúng ta đi đâu ạ?”

“Thủy Vân Các.” Bạc Hành kiệm lời như vàng.

Thủy Vân Các là nhà hàng đất ngập nước hàng đầu của thành phố A, phong cảnh hữu tình, chim hót hoa thơm. Các phòng bao được thiết kế bằng kính trong suốt, bên trong có thể nhìn ra ngoài nhưng người ngoài không thể nhìn vào trong, tính riêng tư cực cao. Một số ông chủ thích hẹn người mẫu nam nữ đến đây tìm cảm giác mạnh.

0

0

2 ngày trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.