0 chữ
Chương 11
Thế giới 1 - Chương 11: Đại gia bệnh kiều bị con gái bảo mẫu ghét bỏ
Lúc này Chung Vi mới chú ý đến Nguyên Khương đứng sau trợ lý Lý. Cơ thể cô cứng đờ, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt.
Người phụ nữ này là ai?
Tại sao trợ lý Lý lại đưa người phụ nữ này đến dinh thự!!
“Trợ lý Lý, cô ta là ai?” Chung Vi tức giận chỉ vào Nguyên Khương chất vấn.
Đôi mắt đen của trợ lý Lý ánh lên vẻ lạnh lùng, khóe môi nhếch lên một nụ cười ngạo nghễ. Anh tận tụy che chắn trước mặt Nguyên Khương, cười mà như không cười: “Chuyện của Bạc tổng, chưa đến lượt một bảo mẫu xen vào, tránh ra.”
Bảo mẫu?
Chung Vi không thể tin nổi.
Đây là lần thứ hai trợ lý Lý nói cô là bảo mẫu!
Mắt mũi kiểu gì vậy, cô là cử nhân tốt nghiệp trường đại học danh tiếng đấy!
Còn nữa, cái gì gọi là chuyện của Bạc tổng!!
Chung Vi đảo mắt hai vòng rồi đột nhiên mở to mắt: “Trợ lý Lý, lời này của anh là có ý gì? Anh nói Bạc Hành bảo anh đưa người phụ nữ này đến dinh thự?”
“Chứ sao?” Trợ lý Lý cau mày chán ghét. Nhà họ Bạc từ bao giờ tuyển bảo mẫu mà không xem xét tư cách cá nhân thế này?
Chung Vi siết chặt tay, im lặng.
Không, sao có thể!
Không phải Bạc Hành đã nói sẽ mãi mãi chỉ yêu một mình cô sao?
Ha ha.
Xem đi, đây chính là lời nói dối của đàn ông!!!
Chung Vi cố nén nước mắt, hung hăng liếc Nguyên Khương một cái.
Chắc chắn là người phụ nữ này đã nhân đêm qua để quyến rũ Bạc Hành!
“Trợ lý Lý, ánh mắt của... vị bảo mẫu này đáng sợ quá.” Nguyên Khương dùng những ngón tay thon gầy vén mái tóc đen bên tai, giọng nói mềm mại run rẩy, nghe có vẻ bất lực và sợ hãi.
Trợ lý Lý cũng thấy ánh mắt của Chung Vi, lập tức nổi giận. Chẳng màng đến phong thái lịch thiệp, anh đẩy mạnh Chung Vi: “Chuyện của chủ nhà, cũng đến lượt một hạ nhân như cô quản sao? Tránh ra cho tôi.”
Chung Vi bất ngờ bị đẩy ngã xuống đất, trợn mắt, tức giận đến run người.
Trợ lý Lý, vậy mà... vậy mà dám đối xử với cô như thế!!
Kiếp trước, trợ lý Lý luôn cung kính trước mặt cô. Ngay cả khi cà phê cô uống không đúng nhiệt độ, anh ta cũng phải khúm núm, nhỏ nhẹ xin lỗi cô!
Bây giờ, không chỉ dám chế nhạo cô, còn đẩy cô!
Khóe môi Nguyên Khương mỉm cười, đáy mắt là nụ cười tinh quái của một hồ ly nhỏ. Cô lơ đãng liếc nhìn Chung Vi đang nằm trên sàn.
Chung Vi ngẩng đầu lên với vẻ mặt đầy tức giận, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Nguyên Khương cười tủm tỉm theo trợ lý Lý lên tầng hai. Chung Vi cảm thấy một sự hụt hẫng mãnh liệt, căm hận nhìn theo bóng lưng cô, cuối cùng nghiến răng chửi thầm rồi rời đi.
“Cô Nguyên Khương, đây là phòng ngủ của Bạc tổng.” Trợ lý Lý lấy chìa khóa đưa cho Nguyên Khương: “Những vật dụng khác của cô, lát nữa sẽ có người chuyên trách mang đến, cô chỉ cần lựa chọn là được.”
Nói xong, trợ lý Lý liền rời khỏi dinh thự.
Nguyên Khương mở cửa phòng, cảm giác đầu tiên là sự tối giản. Phòng ngủ rất lớn, khoảng hai trăm mét vuông, chỉ riêng chiếc giường đã là giường lớn ba mét, tông màu chủ đạo là màu trắng.
Người phụ nữ này là ai?
Tại sao trợ lý Lý lại đưa người phụ nữ này đến dinh thự!!
“Trợ lý Lý, cô ta là ai?” Chung Vi tức giận chỉ vào Nguyên Khương chất vấn.
Đôi mắt đen của trợ lý Lý ánh lên vẻ lạnh lùng, khóe môi nhếch lên một nụ cười ngạo nghễ. Anh tận tụy che chắn trước mặt Nguyên Khương, cười mà như không cười: “Chuyện của Bạc tổng, chưa đến lượt một bảo mẫu xen vào, tránh ra.”
Bảo mẫu?
Chung Vi không thể tin nổi.
Đây là lần thứ hai trợ lý Lý nói cô là bảo mẫu!
Mắt mũi kiểu gì vậy, cô là cử nhân tốt nghiệp trường đại học danh tiếng đấy!
Còn nữa, cái gì gọi là chuyện của Bạc tổng!!
Chung Vi đảo mắt hai vòng rồi đột nhiên mở to mắt: “Trợ lý Lý, lời này của anh là có ý gì? Anh nói Bạc Hành bảo anh đưa người phụ nữ này đến dinh thự?”
Chung Vi siết chặt tay, im lặng.
Không, sao có thể!
Không phải Bạc Hành đã nói sẽ mãi mãi chỉ yêu một mình cô sao?
Ha ha.
Xem đi, đây chính là lời nói dối của đàn ông!!!
Chung Vi cố nén nước mắt, hung hăng liếc Nguyên Khương một cái.
Chắc chắn là người phụ nữ này đã nhân đêm qua để quyến rũ Bạc Hành!
“Trợ lý Lý, ánh mắt của... vị bảo mẫu này đáng sợ quá.” Nguyên Khương dùng những ngón tay thon gầy vén mái tóc đen bên tai, giọng nói mềm mại run rẩy, nghe có vẻ bất lực và sợ hãi.
Trợ lý Lý cũng thấy ánh mắt của Chung Vi, lập tức nổi giận. Chẳng màng đến phong thái lịch thiệp, anh đẩy mạnh Chung Vi: “Chuyện của chủ nhà, cũng đến lượt một hạ nhân như cô quản sao? Tránh ra cho tôi.”
Trợ lý Lý, vậy mà... vậy mà dám đối xử với cô như thế!!
Kiếp trước, trợ lý Lý luôn cung kính trước mặt cô. Ngay cả khi cà phê cô uống không đúng nhiệt độ, anh ta cũng phải khúm núm, nhỏ nhẹ xin lỗi cô!
Bây giờ, không chỉ dám chế nhạo cô, còn đẩy cô!
Khóe môi Nguyên Khương mỉm cười, đáy mắt là nụ cười tinh quái của một hồ ly nhỏ. Cô lơ đãng liếc nhìn Chung Vi đang nằm trên sàn.
Chung Vi ngẩng đầu lên với vẻ mặt đầy tức giận, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Nguyên Khương cười tủm tỉm theo trợ lý Lý lên tầng hai. Chung Vi cảm thấy một sự hụt hẫng mãnh liệt, căm hận nhìn theo bóng lưng cô, cuối cùng nghiến răng chửi thầm rồi rời đi.
“Cô Nguyên Khương, đây là phòng ngủ của Bạc tổng.” Trợ lý Lý lấy chìa khóa đưa cho Nguyên Khương: “Những vật dụng khác của cô, lát nữa sẽ có người chuyên trách mang đến, cô chỉ cần lựa chọn là được.”
Nguyên Khương mở cửa phòng, cảm giác đầu tiên là sự tối giản. Phòng ngủ rất lớn, khoảng hai trăm mét vuông, chỉ riêng chiếc giường đã là giường lớn ba mét, tông màu chủ đạo là màu trắng.
1
0
4 ngày trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
