0 chữ
Chương 50
Chương 50: Gà trống
Ông cụ cách đó một đoạn còn bị mùi thơm này làm cho thèm chảy nước miếng, huống chi là bà nội Tiền đang ở ngay trước nồi canh gà.
Bà nội Tiền bị mùi thơm này hấp dẫn, bên này Dương Thục Cầm vừa mới mở nắp hộp, bên kia bà nội đã sốt ruột không chờ nổi, tự mình cầm thìa múc canh húp rồi.
Vẫn là Dương Thục Cầm vừa cố nuốt nước miếng vừa tranh thủ trả lời ông cụ: “Là gà trống to con trai thứ hai nhà tôi đặc biệt lái xe về quê bắt về hầm canh đấy ạ.” Rồi bà nói thêm: “Lần này chắc là mua được đúng gà thả vườn rồi, khác hẳn với gà nuôi bằng cám công nghiệp.”
“Thế hả?” Ông cụ nhìn chằm chằm, cứ ngây ra đó không nỡ rời mắt.
Nhìn bà cụ Tiền húp canh gà ngon lành, miệng kêu rột rột, nước miếng ông cụ cứ nuốt xuống lại ứa ra, ứa ra lại nuốt xuống. Ông không mặt dày đến mức mở miệng xin bà cụ Tiền nhưng trong lòng thì thèm muốn chết đi được. Cuối cùng, không nhịn nổi nữa, ông vớ lấy cái điện thoại người già đặt đầu giường bắt đầu gọi cho con trai mình.
“Bố sắp chết đói rồi đây này, sao mày còn chưa mang cơm đến cho bố?”
Điện thoại người già có một đặc điểm rất lớn, đó là âm thanh cực to!
Dù ông cụ không bật loa ngoài, giọng con trai ông ở đầu dây bên kia vẫn oang oang phát ra từ điện thoại: “Bố ơi, bố đừng sốt ruột, tụi con đang trên đường đến rồi, sắp tới nơi rồi ạ!”
Nghe vậy, ông cụ không giục nữa, bắt đầu hỏi: “Tụi bây mang gì cho bố đấy?”
Đầu dây bên kia trả lời: “Canh vịt nấu dưa chua ạ.”
Thế là nghe thấy tiếng ông cụ bực bội: “Mang canh vịt nấu dưa chua làm cái gì, bố muốn uống canh gà trống!”
Đầu dây bên kia... im lặng một lúc rồi mới có tiếng trả lời: “Hôm nay không kịp nữa rồi bố ơi, mai con làm cho bố được không ạ?”
Ông cụ: “Được rồi được rồi, mày đến nhanh lên!” Trước khi cúp máy, ông lại lẩm bẩm một câu: “Bố sắp chết đói rồi!”
Dương Thục Cầm đứng bên cạnh nghe mà không nhịn được cười, phải cố nén lắm mới không bật cười thành tiếng ngay tại chỗ.
Lúc này, sau một bữa ăn ngấu nghiến của bà cụ Tiền, cả cái cà mèn canh gà to đùng mà Dương Thục Cầm mang đến đã được bà cụ ăn sạch. Ăn xong, bà cụ vừa ợ hơi, vừa liếʍ mép đầy tiếc nuối, phát biểu cảm nghĩ sau bữa ăn: “Ngon thì ngon thật đấy nhưng mà hơi ít.”
Dương Thục Cầm lặng lẽ liếc nhìn cái cà mèn đựng canh – cái cà mèn này thật sự không nhỏ, còn lớn gấp đôi hộp cơm bình thường! Chính vì nó không nhỏ nên ngày thường chẳng mấy khi dùng đến, bị bà cất đi rồi.
Nhưng bà cụ Tiền ăn được nhiều, ăn được thì dù sao cũng là chuyện tốt.
Dương Thục Cầm bèn cười nói: “Mẹ ơi, vậy mai con lại bảo chồng về quê mua gà cho mẹ, mang nhiều hơn một chút đến cho mẹ nhé.”
Cuối cùng, sau khi đỡ bà cụ Tiền đi vệ sinh xong, Dương Thục Cầm mới xách cà mèn ra về.
Bà vừa đi khỏi, ông cụ giường bên cạnh đã nói với bà cụ Tiền bằng giọng ngưỡng mộ: “Bà Tiền ơi, con cái nhà bà thật là có hiếu!”
Bà cụ Tiền trong lòng đắc ý lắm.
Cả đời bà cụ tuy chồng mất sớm, nửa đời đầu vất vả nuôi con, đúng là chịu không ít khổ cực. Nhưng con trai cả có chí khí, con trai thứ hai khéo ăn khéo nói. Hai đứa con trai đều hiếu thảo, kéo theo con dâu cũng chu đáo, thật không uổng công bà cụ.
Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt bà cụ vẫn khách sáo: “Đâu có đâu có, con cái nhà ông cũng tốt lắm mà!”
Ông cụ nhướng mày, trợn mắt: “Tốt cái con khỉ!” Mang cho ông canh vịt nấu dưa chua, ông vừa nếm thử đã biết ngay là loại vịt đông lạnh bán trong siêu thị.
Người con trai của ông cụ, người mà bà cụ Tiền gọi là “trẻ con”, thực ra đã là một ông già ngoài sáu mươi tuổi. Nhưng dù tuổi tác có lớn đến đâu, trước mặt bố mình thì vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Giờ phút này nghe giọng điệu chê bai của bố mình, ông không những không dám giận mà còn phải dỗ dành. Ông bất đắc dĩ ngẩng đầu, lựa lời nói với ông cụ: “Bố, bố yên tâm, ngày mai con nhất định sẽ về quê bắt gà cho bố!”
Ông cụ nghe xong, hừ mũi hai tiếng, cuối cùng cũng không mắng con trai mình nữa.
Bà nội Tiền bị mùi thơm này hấp dẫn, bên này Dương Thục Cầm vừa mới mở nắp hộp, bên kia bà nội đã sốt ruột không chờ nổi, tự mình cầm thìa múc canh húp rồi.
Vẫn là Dương Thục Cầm vừa cố nuốt nước miếng vừa tranh thủ trả lời ông cụ: “Là gà trống to con trai thứ hai nhà tôi đặc biệt lái xe về quê bắt về hầm canh đấy ạ.” Rồi bà nói thêm: “Lần này chắc là mua được đúng gà thả vườn rồi, khác hẳn với gà nuôi bằng cám công nghiệp.”
“Thế hả?” Ông cụ nhìn chằm chằm, cứ ngây ra đó không nỡ rời mắt.
Nhìn bà cụ Tiền húp canh gà ngon lành, miệng kêu rột rột, nước miếng ông cụ cứ nuốt xuống lại ứa ra, ứa ra lại nuốt xuống. Ông không mặt dày đến mức mở miệng xin bà cụ Tiền nhưng trong lòng thì thèm muốn chết đi được. Cuối cùng, không nhịn nổi nữa, ông vớ lấy cái điện thoại người già đặt đầu giường bắt đầu gọi cho con trai mình.
Điện thoại người già có một đặc điểm rất lớn, đó là âm thanh cực to!
Dù ông cụ không bật loa ngoài, giọng con trai ông ở đầu dây bên kia vẫn oang oang phát ra từ điện thoại: “Bố ơi, bố đừng sốt ruột, tụi con đang trên đường đến rồi, sắp tới nơi rồi ạ!”
Nghe vậy, ông cụ không giục nữa, bắt đầu hỏi: “Tụi bây mang gì cho bố đấy?”
Đầu dây bên kia trả lời: “Canh vịt nấu dưa chua ạ.”
Thế là nghe thấy tiếng ông cụ bực bội: “Mang canh vịt nấu dưa chua làm cái gì, bố muốn uống canh gà trống!”
Đầu dây bên kia... im lặng một lúc rồi mới có tiếng trả lời: “Hôm nay không kịp nữa rồi bố ơi, mai con làm cho bố được không ạ?”
Ông cụ: “Được rồi được rồi, mày đến nhanh lên!” Trước khi cúp máy, ông lại lẩm bẩm một câu: “Bố sắp chết đói rồi!”
Lúc này, sau một bữa ăn ngấu nghiến của bà cụ Tiền, cả cái cà mèn canh gà to đùng mà Dương Thục Cầm mang đến đã được bà cụ ăn sạch. Ăn xong, bà cụ vừa ợ hơi, vừa liếʍ mép đầy tiếc nuối, phát biểu cảm nghĩ sau bữa ăn: “Ngon thì ngon thật đấy nhưng mà hơi ít.”
Dương Thục Cầm lặng lẽ liếc nhìn cái cà mèn đựng canh – cái cà mèn này thật sự không nhỏ, còn lớn gấp đôi hộp cơm bình thường! Chính vì nó không nhỏ nên ngày thường chẳng mấy khi dùng đến, bị bà cất đi rồi.
Nhưng bà cụ Tiền ăn được nhiều, ăn được thì dù sao cũng là chuyện tốt.
Dương Thục Cầm bèn cười nói: “Mẹ ơi, vậy mai con lại bảo chồng về quê mua gà cho mẹ, mang nhiều hơn một chút đến cho mẹ nhé.”
Bà vừa đi khỏi, ông cụ giường bên cạnh đã nói với bà cụ Tiền bằng giọng ngưỡng mộ: “Bà Tiền ơi, con cái nhà bà thật là có hiếu!”
Bà cụ Tiền trong lòng đắc ý lắm.
Cả đời bà cụ tuy chồng mất sớm, nửa đời đầu vất vả nuôi con, đúng là chịu không ít khổ cực. Nhưng con trai cả có chí khí, con trai thứ hai khéo ăn khéo nói. Hai đứa con trai đều hiếu thảo, kéo theo con dâu cũng chu đáo, thật không uổng công bà cụ.
Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt bà cụ vẫn khách sáo: “Đâu có đâu có, con cái nhà ông cũng tốt lắm mà!”
Ông cụ nhướng mày, trợn mắt: “Tốt cái con khỉ!” Mang cho ông canh vịt nấu dưa chua, ông vừa nếm thử đã biết ngay là loại vịt đông lạnh bán trong siêu thị.
Người con trai của ông cụ, người mà bà cụ Tiền gọi là “trẻ con”, thực ra đã là một ông già ngoài sáu mươi tuổi. Nhưng dù tuổi tác có lớn đến đâu, trước mặt bố mình thì vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Giờ phút này nghe giọng điệu chê bai của bố mình, ông không những không dám giận mà còn phải dỗ dành. Ông bất đắc dĩ ngẩng đầu, lựa lời nói với ông cụ: “Bố, bố yên tâm, ngày mai con nhất định sẽ về quê bắt gà cho bố!”
Ông cụ nghe xong, hừ mũi hai tiếng, cuối cùng cũng không mắng con trai mình nữa.
11
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
