0 chữ
Chương 97
Chương 97: Bán cây giống
Sau khi nói xong về vấn đề phòng trừ ớt, Niên Tân Phỉ nói: [Ớt giống nhà anh còn bán không? Tôi muốn mua năm cây giống ớt có cả hoa và quả.]
Khanh Mạnh Chúc: [Không cần mua đâu, tôi tặng anh.]
Niên Tân Phỉ bên kia cười đánh chữ: [Hào phóng vậy?]
Khanh Mạnh Chúc: [Có gì đâu, lúc trước các anh đưa hạt giống cho tôi cũng không lấy tiền mà.]
Niên Tân Phỉ: [Việc nào ra việc nấy. Lúc đó Xuân Tích nhắc qua với tôi, bên tôi lại có hạt giống thừa nên tiện tay gửi cho anh một ít, không giống với cây giống đã được anh trồng cẩn thận này.]
Khanh Mạnh Chúc đánh chữ, muốn từ chối khách sáo.
Tin nhắn của Niên Tân Phỉ đã được gửi đến trước: [Hơn nữa phòng thí nghiệm của chúng tôi có kinh phí, tiêu ít quá, sau này báo cáo cũng không biết báo cáo thế nào. Chúng ta công tư phân minh, anh cứ tính giá thị trường là được.]
Khanh Mạnh Chúc: [Được rồi, cảm ơn anh đã chiếu cố việc buôn bán của tôi. Vậy, hai nghìn một cây ớt giống thì thế nào?]
Ớt khô nhà cậu bây giờ là một nghìn một cân, chắc cần khoảng tám đến mười cân ớt tươi mới phơi được một cân ớt khô.
Với sản lượng cây ớt nhà cậu, một cây ớt, thu hoạch hai ba chục cân ớt tươi là chuyện không khó.
Nhưng nếu bán quả, sau này cậu còn phải quản lý, hái và phơi, cần tốn nhiều công sức hơn. Bán cây giống thì một lần xong việc, chắc chắn phải cho giá thấp hơn một chút.
Niên Tân Phỉ không mặc cả: [Không thành vấn đề, anh rảnh ngày nào? Tôi dẫn người qua đào cây ớt, có thể phải mang cả đất đi."
Khanh Mạnh Chúc: [Tôi ngày nào cũng rảnh, phải xem bên anh rảnh ngày nào kia?]
Niên Tân Phỉ: [Chiều mai thì sao? Chúng tôi khoảng ba bốn giờ chiều sẽ qua.
Khanh Mạnh Chúc vui vẻ đồng ý: [Không vấn đề gì.]
Hai người hẹn xong, chiều hôm sau hơn ba giờ, Niên Tân Phỉ quả nhiên dẫn theo hai sinh viên lái xe tải, tiện thể mang theo một máy đào cây cỡ nhỏ.
Một trong số các sinh viên chính là Tỉnh Trì, nhìn thấy Khanh Mạnh Chúc thì nở nụ cười tươi rói.
Khanh Mạnh Chúc chào hỏi bọn họ: "Nóng quá nhỉ? Có muốn nghỉ một lát không?"
Niên Tân Phỉ: "Nóng quá đi mất, làm việc trước, làm sớm thì nghỉ sớm."
Niên Tân Phỉ và Khanh Mạnh Chúc ăn mặc giống nhau, đều đội mũ, đeo kính râm và khẩu trang, hai sinh viên cũng vậy.
Thời điểm này thực sự quá nắng, nếu không trang bị đầy đủ sẽ bị cháy nắng chứ không chỉ đen da.
Niên Tân Phỉ chỉ huy Tỉnh Trì và những người khác đưa máy đào cây cỡ nhỏ xuống xe tải.
Khanh Mạnh Chúc tò mò nhìn theo.
Niên Tân Phỉ giải thích: "Dùng máy đào cây có thể đào cả đất lên, giữ cho cây ớt có sức sống tốt hơn. Lần trước tôi đến xem phát hiện hàng ớt nhà anh khoảng cách khá lớn, dùng loại máy đào cây này chắc không có vấn đề gì."
Khanh Mạnh Chúc gật đầu: "Tôi chỉ không ngờ các anh lại mang cả máy móc đến."
Niên Tân Phỉ: "Đào bằng tay tốn sức quá, còn dễ làm tổn thương rễ."
Bên Tỉnh Trì đã chuẩn bị xong, hỏi: "Giáo sư, anh Mạnh Chúc, đào cây ớt ở bên nào?"
Khanh Mạnh Chúc dẫn đường: "Đào ở bên rìa đi."
Rất nhanh, Tỉnh Trì đã lái máy đào đất đến bên cạnh cây ớt.
Theo thao tác của cậu ta, cánh tay máy móc phía trước máy đào cây hướng vào cây ớt, sau đó đâm thẳng xuống.
Máy đâm sâu một nhát rồi nhấc lên, cánh tay máy móc mang lên cả cây ớt lẫn khối đất, còn bọc thêm một lớp màng nhựa đen bên ngoài đất, trông rất chỉnh tề, có chút giống với hoa bán trên thị trường.
Khanh Mạnh Chúc không ngờ quá trình này lại nhanh như vậy, kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Niên Tân Phỉ nhìn những cây ớt được đào lên, cười nói: "Dùng mấy loại máy móc nhỏ này là nhanh nhất, nếu anh có hứng thú cũng có thể quan tâm đến nội dung này, có thể tiết kiệm rất nhiều việc."
Khanh Mạnh Chúc liên tục gật đầu: "Đúng là phải dùng đến máy móc nông nghiệp."
Trong thời đại này, việc trồng trọt đã không còn lưu hành chỉ dựa vào sức lực thuần túy nữa.
Buổi chiều, khi mặt trời xuống núi, Khanh Mạnh Chúc đeo bình thuốc trừ sâu trên lưng, tay xách một túi lớn, chuẩn bị ra ruộng phun thuốc cho cà chua.
Khi cậu đi đến ruộng, Đàm Văn Lỗi từ xa nhìn thấy cậu, vẫy tay với cậu: "Đến rồi à?"
Khanh Mạnh Chúc: "Vâng! Chú Văn Lỗi, cháu mang keo dính côn trùng cho chú, chú ra lấy này."
Trước khi đến phun thuốc trừ sâu, Khanh Mạnh Chúc đã nói với Đàm Văn Lỗi qua WeChat, vậy nên Đàm Văn Lỗi mới đợi sẵn ở ruộng.
Đàm Văn Lỗi nhanh chân chạy tới, vui vẻ nói: "Làm phiền cháu rồi."
Khanh Mạnh Chúc: "Không có gì, tiện tay thôi ạ."
Vừa nói, Khanh Mạnh Chúc vừa lấy ra một xấp keo dính màu vàng từ trong túi lớn, đưa cho Đàm Văn Lỗi: "Tổng cộng sáu mươi tấm, chú Văn Lỗi xem có dùng được không? Nếu dùng được cháu mua giúp chú thêm một đợt."
Đàm Văn Lỗi: "Chắc chắn là dùng được rồi, chú thấy bảng keo dính côn trùng cháu treo ở ruộng hiệu quả rất tốt. Trước đây người khác nói dùng bảng dính côn trùng có hiệu quả, chú còn tưởng là lừa đảo, không ngờ dùng thật thì dính được nhiều côn trùng như vậy."
Khanh Mạnh Chúc an ủi ông: "Không sao đâu chú, trước đây chú chưa dùng cái này mà rau vẫn tốt đấy thôi."
Đàm Văn Lỗi cười hề hề: "Cái này thì đúng. Cả thôn này, trừ cháu ra, rau của chú có thua kém ai đâu."
Vừa nói, Đàm Văn Lỗi vừa nhìn những thứ khác trong túi của Khanh Mạnh Chúc: "Hôm nay cháu phun thuốc gì vậy? Ớt nhà cháu không sao mà?"
Khanh Mạnh Chúc lấy thuốc trừ sâu bên trong ra: "Phun thuốc trừ sâu sinh học ạ, chủ yếu là để phòng ngừa thôi."
Khanh Mạnh Chúc: [Không cần mua đâu, tôi tặng anh.]
Niên Tân Phỉ bên kia cười đánh chữ: [Hào phóng vậy?]
Khanh Mạnh Chúc: [Có gì đâu, lúc trước các anh đưa hạt giống cho tôi cũng không lấy tiền mà.]
Niên Tân Phỉ: [Việc nào ra việc nấy. Lúc đó Xuân Tích nhắc qua với tôi, bên tôi lại có hạt giống thừa nên tiện tay gửi cho anh một ít, không giống với cây giống đã được anh trồng cẩn thận này.]
Khanh Mạnh Chúc đánh chữ, muốn từ chối khách sáo.
Tin nhắn của Niên Tân Phỉ đã được gửi đến trước: [Hơn nữa phòng thí nghiệm của chúng tôi có kinh phí, tiêu ít quá, sau này báo cáo cũng không biết báo cáo thế nào. Chúng ta công tư phân minh, anh cứ tính giá thị trường là được.]
Ớt khô nhà cậu bây giờ là một nghìn một cân, chắc cần khoảng tám đến mười cân ớt tươi mới phơi được một cân ớt khô.
Với sản lượng cây ớt nhà cậu, một cây ớt, thu hoạch hai ba chục cân ớt tươi là chuyện không khó.
Nhưng nếu bán quả, sau này cậu còn phải quản lý, hái và phơi, cần tốn nhiều công sức hơn. Bán cây giống thì một lần xong việc, chắc chắn phải cho giá thấp hơn một chút.
Niên Tân Phỉ không mặc cả: [Không thành vấn đề, anh rảnh ngày nào? Tôi dẫn người qua đào cây ớt, có thể phải mang cả đất đi."
Khanh Mạnh Chúc: [Tôi ngày nào cũng rảnh, phải xem bên anh rảnh ngày nào kia?]
Niên Tân Phỉ: [Chiều mai thì sao? Chúng tôi khoảng ba bốn giờ chiều sẽ qua.
Hai người hẹn xong, chiều hôm sau hơn ba giờ, Niên Tân Phỉ quả nhiên dẫn theo hai sinh viên lái xe tải, tiện thể mang theo một máy đào cây cỡ nhỏ.
Một trong số các sinh viên chính là Tỉnh Trì, nhìn thấy Khanh Mạnh Chúc thì nở nụ cười tươi rói.
Khanh Mạnh Chúc chào hỏi bọn họ: "Nóng quá nhỉ? Có muốn nghỉ một lát không?"
Niên Tân Phỉ: "Nóng quá đi mất, làm việc trước, làm sớm thì nghỉ sớm."
Niên Tân Phỉ và Khanh Mạnh Chúc ăn mặc giống nhau, đều đội mũ, đeo kính râm và khẩu trang, hai sinh viên cũng vậy.
Thời điểm này thực sự quá nắng, nếu không trang bị đầy đủ sẽ bị cháy nắng chứ không chỉ đen da.
Niên Tân Phỉ chỉ huy Tỉnh Trì và những người khác đưa máy đào cây cỡ nhỏ xuống xe tải.
Khanh Mạnh Chúc tò mò nhìn theo.
Niên Tân Phỉ giải thích: "Dùng máy đào cây có thể đào cả đất lên, giữ cho cây ớt có sức sống tốt hơn. Lần trước tôi đến xem phát hiện hàng ớt nhà anh khoảng cách khá lớn, dùng loại máy đào cây này chắc không có vấn đề gì."
Niên Tân Phỉ: "Đào bằng tay tốn sức quá, còn dễ làm tổn thương rễ."
Bên Tỉnh Trì đã chuẩn bị xong, hỏi: "Giáo sư, anh Mạnh Chúc, đào cây ớt ở bên nào?"
Khanh Mạnh Chúc dẫn đường: "Đào ở bên rìa đi."
Rất nhanh, Tỉnh Trì đã lái máy đào đất đến bên cạnh cây ớt.
Theo thao tác của cậu ta, cánh tay máy móc phía trước máy đào cây hướng vào cây ớt, sau đó đâm thẳng xuống.
Máy đâm sâu một nhát rồi nhấc lên, cánh tay máy móc mang lên cả cây ớt lẫn khối đất, còn bọc thêm một lớp màng nhựa đen bên ngoài đất, trông rất chỉnh tề, có chút giống với hoa bán trên thị trường.
Khanh Mạnh Chúc không ngờ quá trình này lại nhanh như vậy, kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Niên Tân Phỉ nhìn những cây ớt được đào lên, cười nói: "Dùng mấy loại máy móc nhỏ này là nhanh nhất, nếu anh có hứng thú cũng có thể quan tâm đến nội dung này, có thể tiết kiệm rất nhiều việc."
Khanh Mạnh Chúc liên tục gật đầu: "Đúng là phải dùng đến máy móc nông nghiệp."
Trong thời đại này, việc trồng trọt đã không còn lưu hành chỉ dựa vào sức lực thuần túy nữa.
Buổi chiều, khi mặt trời xuống núi, Khanh Mạnh Chúc đeo bình thuốc trừ sâu trên lưng, tay xách một túi lớn, chuẩn bị ra ruộng phun thuốc cho cà chua.
Khi cậu đi đến ruộng, Đàm Văn Lỗi từ xa nhìn thấy cậu, vẫy tay với cậu: "Đến rồi à?"
Khanh Mạnh Chúc: "Vâng! Chú Văn Lỗi, cháu mang keo dính côn trùng cho chú, chú ra lấy này."
Trước khi đến phun thuốc trừ sâu, Khanh Mạnh Chúc đã nói với Đàm Văn Lỗi qua WeChat, vậy nên Đàm Văn Lỗi mới đợi sẵn ở ruộng.
Đàm Văn Lỗi nhanh chân chạy tới, vui vẻ nói: "Làm phiền cháu rồi."
Khanh Mạnh Chúc: "Không có gì, tiện tay thôi ạ."
Vừa nói, Khanh Mạnh Chúc vừa lấy ra một xấp keo dính màu vàng từ trong túi lớn, đưa cho Đàm Văn Lỗi: "Tổng cộng sáu mươi tấm, chú Văn Lỗi xem có dùng được không? Nếu dùng được cháu mua giúp chú thêm một đợt."
Đàm Văn Lỗi: "Chắc chắn là dùng được rồi, chú thấy bảng keo dính côn trùng cháu treo ở ruộng hiệu quả rất tốt. Trước đây người khác nói dùng bảng dính côn trùng có hiệu quả, chú còn tưởng là lừa đảo, không ngờ dùng thật thì dính được nhiều côn trùng như vậy."
Khanh Mạnh Chúc an ủi ông: "Không sao đâu chú, trước đây chú chưa dùng cái này mà rau vẫn tốt đấy thôi."
Đàm Văn Lỗi cười hề hề: "Cái này thì đúng. Cả thôn này, trừ cháu ra, rau của chú có thua kém ai đâu."
Vừa nói, Đàm Văn Lỗi vừa nhìn những thứ khác trong túi của Khanh Mạnh Chúc: "Hôm nay cháu phun thuốc gì vậy? Ớt nhà cháu không sao mà?"
Khanh Mạnh Chúc lấy thuốc trừ sâu bên trong ra: "Phun thuốc trừ sâu sinh học ạ, chủ yếu là để phòng ngừa thôi."
8
0
3 tháng trước
12 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
