0 chữ
Chương 92
Chương 92: Quà của rái cá
Hay lắm, Khanh Mạnh Chúc bảo sao dạo này cỏ trên đê mọc tốt thế, nhổ mãi không hết, hóa ra là do cáo đỏ giấu cá vào trong đó.
Còn nữa, hai con vật này từ khi nào thì trở thành bạn tốt của nhau thế? Đến thức ăn cũng chia sẻ cho nhau.
Hành động này hoàn toàn không giống với động vật hoang dã.
Trong đầu Khanh Mạnh Chúc hiện lên hết ý nghĩ này đến ý nghĩ khác, cuối cùng cậu đã hiểu vì sao lần trước có tên trộm đến trộm sen bị rái cá và cáo đỏ tấn công.
Thì ra đây chính là nơi chúng thường xuyên săn mồi.
Vậy chúng có ăn lá sen hay gặm củ sen không? Sau này thả tôm càng xanh liệu có thoát khỏi móng vuốt của hai đứa nó không nhỉ?
Trong lúc Khanh Mạnh Chúc và Triệu Hòa Hy đang quan sát, hai chú chó đã chạy đến xin ăn.
Hộ Pháp sủa về phía rái cá: "Gâu gâu gâu!"
Giọng của nó nghe rất vui vẻ, rái cá liền thò đầu lên khỏi mặt nước, cho Hộ Pháp một con cá.
Tiếp đó, rái cá lại cho Hộ Vệ một con cá, Hộ Vệ cũng "gâu gâu" với rái cá hai tiếng như đang cảm ơn.
Cảm ơn xong, hai chú chó vui vẻ vẫy đuôi, tha cá sang một bên ăn.
Khanh Mạnh Chúc nhìn thấy cảnh này, bỗng nhiên hiểu ra.
Hóa ra là vậy, bảo sao dạo này hai chú chó thích đến đây thế, thì ra không chỉ là để đi cùng cậu, mà còn vì đến đây có đồ ăn vặt.
Khanh Mạnh Chúc nhìn hai chú chó đang gặm cá ngon lành, trong lòng lại nảy ra vô số suy nghĩ.
Xem ra phải tăng cường huấn luyện cho chúng.
Ngày nào cũng ăn đồ sống, cũng phải cho uống thuốc tẩy giun.
Trong lúc Khanh Mạnh Chúc đang miên man suy nghĩ, Triệu Hòa Hy đã chạy sang bên kia ao, đứng bên bờ đưa tay ra, kêu lên với con rái cá dưới nước: "Ai chứng kiến thì đều phải có phần, chúng nó đều có, tao cũng muốn."
Rái cá do dự một hồi dưới nước, Triệu Hòa Hy lại duỗi tay ra xa hơn.
Rái cá thấy vậy lại lặn xuống nước, bắt một con cá lên đưa cho Triệu Hòa Hy.
Anh chàng ngốc nghếch này dám nhận lấy thật.
Khanh Mạnh Chúc vội vàng chạy tới kéo cậu ấy lại: "Cậu đàng hoàng chút đi, bị cắn là phải tiêm phòng đấy."
Triệu Hòa Hy cười ha hả: "Đừng từ chối tình bạn của bé rái cá mà."
Nói rồi, cậu ấy thật sự nhận lấy con cá từ móng vuốt của rái cá.
Rái cá cũng thật sự không làm hại cậu ấy.
Triệu Hòa Hy giơ con cá lên, nói với Khanh Mạnh Chúc: "Nhìn này! Quà của rái cá đó!"
Rái cá chẳng hề sợ người, Triệu Hòa Hy chơi đùa với nó, vui đến mức có thể nhìn thấy cả răng hàm.
Hộ Pháp và Hộ Vệ thấy Triệu Hòa Hy ở bên này chơi, ăn cá xong liếʍ mép, cũng ngoắt đuôi chạy lại gần.
Một rái cá hai chó quả nhiên rất quen thuộc, chơi với nhau không hề có trở ngại nào.
Ngược lại là cáo đỏ, bệnh đa nghi tương đối nặng, nó không hề tới gần mà chỉ ngồi ở cách đó năm sáu mét nhìn bọn chúng.
Vẫn là Khanh Mạnh Chúc thu cá xong, cầm sào tre đuổi vịt gọi Triệu Hòa Hy: "Về thôi, trời tối rồi."
Triệu Hòa Hy cười hề hề: "Không sao, tớ chơi với mấy đứa nhỏ một lát nữa."
Khanh Mạnh Chúc: "Được thôi, nếu cậu không sợ trời tối quá giẫm phải rắn."
Triệu Hòa Hy cứng đờ: "Ở đây còn có rắn á?"
Khanh Mạnh Chúc: "Đây là ruộng đồng hoang vắng, lại đúng lúc mùa hè, sao có thể không có rắn?"
Triệu Hòa Hy: "Thôi được rồi, lần sau chơi tiếp."
Triệu Hòa Hy tạm biệt rái cá và cáo đỏ xong, dẫn chó đi theo sau Khanh Mạnh Chúc.
Vịt đi chậm rãi lắc lư ở phía trước, trông đã rất béo tốt rồi.
Triệu Hòa Hy nhìn nhìn, nhịn không được hỏi: "Đám vịt này khi nào thì có thể bắt đầu ăn được?"
Khanh Mạnh Chúc nhìn một cái: "Chắc khoảng đâu tầm hơn tháng nữa."
Triệu Hòa Hy: "Tớ thấy đã rất lớn rồi."
Khanh Mạnh Chúc: "Còn có thể lớn hơn nữa, chú Văn Lỗi nói thường thì lúc lúa gặt sớm mới bắt đầu ăn, đợi thêm một thời gian nữa đi."
Hai người trở về nhà, trời đã tối đen.
Khanh Mạnh Chúc dồn vịt ra sân sau xong xuôi, vòng ra phía trước, lấy dưa hấu trong tủ lạnh ra cắt ăn.
Đây đều là dưa hấu tươi ngon chín già trên ruộng, không giống với những loại dưa hấu vừa mới chín tới đã bị hái xuống để bán.
Khanh Mạnh Chúc cầm dao vừa chạm vào, vỏ dưa liền nứt ra, lộ ra ruột dưa đỏ tươi, đồng thời tỏa ra mùi thơm đặc trưng của dưa hấu.
Triệu Hòa Hy rửa sạch tay, đợi Khanh Mạnh Chúc cắt xong, không thể chờ đợi được nữa cầm lấy một miếng lên ăn: "Thật sảng khoái!"
Khanh Mạnh Chúc đá thùng rác tới, vừa đứng ăn ở thùng rác vừa nói: "Đợi ngày mai cậu về cũng mang hai quả về đi."
Triệu Hòa Hy: "Ăn rồi còn lấy nữa á?"
Khanh Mạnh Chúc: "Trước đât tớ cũng vừa ăn vừa lấy ở nhà cậu không ít thứ mà."
Sau khi ba Khanh Mạnh Chúc mất, nhà Triệu Hòa Hy đã chiếu cố cậu rất nhiều. Mỗi dịp Tết, bất kể cậu có đến chúc Tết hay không, ba mẹ Triệu đều sẽ cho cậu một khoản tiền mừng tuổi lớn.
Những ân tình này, cậu không nói ra miệng nhưng đều ghi tạc ở trong lòng.
Triệu Hòa Hy nghe vậy không khách sáo với cậu nữa: "Dưa hấu này so với dưa hấu bán ở bên ngoài ngon hơn nhiều, ba mẹ tớ chắc chắn sẽ thích."
Khanh Mạnh Chúc: "Dưa hấu bán ở bên ngoài có thể không được tươi như vậy, ngọt thì ngọt, nhưng lại thiếu đi cái hương vị thanh mát tự nhiên của dưa hấu."
Triệu Hòa Hy: "Đúng, có một số loại dưa hấu giống như nước đường, ăn rất nhạt nhẽo."
Khanh Mạnh Chúc cầm dao tiếp tục cắt dưa hấu: "Nếu cậu thích, đợi lần sau có người bán dưa, tớ giúp cậu mua một ít, cậu có thời gian thì qua lấy."
Triệu Hòa Hy nhổ hạt dưa: "Vậy cậu đừng quên đấy. Ơ, cậu cắt nhỏ như vậy làm gì?"
Khanh Mạnh Chúc ngẩng lên: "Cậu nói với rái cá "ai chứng kiến đều phải có phần", ăn dưa hấu còn không chia cho chúng à?"
Triệu Hòa Hy ở bên cạnh cười ha hả: "Chúng nó ăn được sao?"
Khanh Mạnh Chúc: "Được, Hộ Pháp và Hộ Vệ cũng ăn. Chúng nó đều có thể ăn tạp."
Còn nữa, hai con vật này từ khi nào thì trở thành bạn tốt của nhau thế? Đến thức ăn cũng chia sẻ cho nhau.
Hành động này hoàn toàn không giống với động vật hoang dã.
Trong đầu Khanh Mạnh Chúc hiện lên hết ý nghĩ này đến ý nghĩ khác, cuối cùng cậu đã hiểu vì sao lần trước có tên trộm đến trộm sen bị rái cá và cáo đỏ tấn công.
Thì ra đây chính là nơi chúng thường xuyên săn mồi.
Vậy chúng có ăn lá sen hay gặm củ sen không? Sau này thả tôm càng xanh liệu có thoát khỏi móng vuốt của hai đứa nó không nhỉ?
Trong lúc Khanh Mạnh Chúc và Triệu Hòa Hy đang quan sát, hai chú chó đã chạy đến xin ăn.
Hộ Pháp sủa về phía rái cá: "Gâu gâu gâu!"
Giọng của nó nghe rất vui vẻ, rái cá liền thò đầu lên khỏi mặt nước, cho Hộ Pháp một con cá.
Cảm ơn xong, hai chú chó vui vẻ vẫy đuôi, tha cá sang một bên ăn.
Khanh Mạnh Chúc nhìn thấy cảnh này, bỗng nhiên hiểu ra.
Hóa ra là vậy, bảo sao dạo này hai chú chó thích đến đây thế, thì ra không chỉ là để đi cùng cậu, mà còn vì đến đây có đồ ăn vặt.
Khanh Mạnh Chúc nhìn hai chú chó đang gặm cá ngon lành, trong lòng lại nảy ra vô số suy nghĩ.
Xem ra phải tăng cường huấn luyện cho chúng.
Ngày nào cũng ăn đồ sống, cũng phải cho uống thuốc tẩy giun.
Trong lúc Khanh Mạnh Chúc đang miên man suy nghĩ, Triệu Hòa Hy đã chạy sang bên kia ao, đứng bên bờ đưa tay ra, kêu lên với con rái cá dưới nước: "Ai chứng kiến thì đều phải có phần, chúng nó đều có, tao cũng muốn."
Rái cá do dự một hồi dưới nước, Triệu Hòa Hy lại duỗi tay ra xa hơn.
Anh chàng ngốc nghếch này dám nhận lấy thật.
Khanh Mạnh Chúc vội vàng chạy tới kéo cậu ấy lại: "Cậu đàng hoàng chút đi, bị cắn là phải tiêm phòng đấy."
Triệu Hòa Hy cười ha hả: "Đừng từ chối tình bạn của bé rái cá mà."
Nói rồi, cậu ấy thật sự nhận lấy con cá từ móng vuốt của rái cá.
Rái cá cũng thật sự không làm hại cậu ấy.
Triệu Hòa Hy giơ con cá lên, nói với Khanh Mạnh Chúc: "Nhìn này! Quà của rái cá đó!"
Rái cá chẳng hề sợ người, Triệu Hòa Hy chơi đùa với nó, vui đến mức có thể nhìn thấy cả răng hàm.
Hộ Pháp và Hộ Vệ thấy Triệu Hòa Hy ở bên này chơi, ăn cá xong liếʍ mép, cũng ngoắt đuôi chạy lại gần.
Một rái cá hai chó quả nhiên rất quen thuộc, chơi với nhau không hề có trở ngại nào.
Vẫn là Khanh Mạnh Chúc thu cá xong, cầm sào tre đuổi vịt gọi Triệu Hòa Hy: "Về thôi, trời tối rồi."
Triệu Hòa Hy cười hề hề: "Không sao, tớ chơi với mấy đứa nhỏ một lát nữa."
Khanh Mạnh Chúc: "Được thôi, nếu cậu không sợ trời tối quá giẫm phải rắn."
Triệu Hòa Hy cứng đờ: "Ở đây còn có rắn á?"
Khanh Mạnh Chúc: "Đây là ruộng đồng hoang vắng, lại đúng lúc mùa hè, sao có thể không có rắn?"
Triệu Hòa Hy: "Thôi được rồi, lần sau chơi tiếp."
Triệu Hòa Hy tạm biệt rái cá và cáo đỏ xong, dẫn chó đi theo sau Khanh Mạnh Chúc.
Vịt đi chậm rãi lắc lư ở phía trước, trông đã rất béo tốt rồi.
Triệu Hòa Hy nhìn nhìn, nhịn không được hỏi: "Đám vịt này khi nào thì có thể bắt đầu ăn được?"
Khanh Mạnh Chúc nhìn một cái: "Chắc khoảng đâu tầm hơn tháng nữa."
Triệu Hòa Hy: "Tớ thấy đã rất lớn rồi."
Khanh Mạnh Chúc: "Còn có thể lớn hơn nữa, chú Văn Lỗi nói thường thì lúc lúa gặt sớm mới bắt đầu ăn, đợi thêm một thời gian nữa đi."
Hai người trở về nhà, trời đã tối đen.
Khanh Mạnh Chúc dồn vịt ra sân sau xong xuôi, vòng ra phía trước, lấy dưa hấu trong tủ lạnh ra cắt ăn.
Đây đều là dưa hấu tươi ngon chín già trên ruộng, không giống với những loại dưa hấu vừa mới chín tới đã bị hái xuống để bán.
Khanh Mạnh Chúc cầm dao vừa chạm vào, vỏ dưa liền nứt ra, lộ ra ruột dưa đỏ tươi, đồng thời tỏa ra mùi thơm đặc trưng của dưa hấu.
Triệu Hòa Hy rửa sạch tay, đợi Khanh Mạnh Chúc cắt xong, không thể chờ đợi được nữa cầm lấy một miếng lên ăn: "Thật sảng khoái!"
Khanh Mạnh Chúc đá thùng rác tới, vừa đứng ăn ở thùng rác vừa nói: "Đợi ngày mai cậu về cũng mang hai quả về đi."
Triệu Hòa Hy: "Ăn rồi còn lấy nữa á?"
Khanh Mạnh Chúc: "Trước đât tớ cũng vừa ăn vừa lấy ở nhà cậu không ít thứ mà."
Sau khi ba Khanh Mạnh Chúc mất, nhà Triệu Hòa Hy đã chiếu cố cậu rất nhiều. Mỗi dịp Tết, bất kể cậu có đến chúc Tết hay không, ba mẹ Triệu đều sẽ cho cậu một khoản tiền mừng tuổi lớn.
Những ân tình này, cậu không nói ra miệng nhưng đều ghi tạc ở trong lòng.
Triệu Hòa Hy nghe vậy không khách sáo với cậu nữa: "Dưa hấu này so với dưa hấu bán ở bên ngoài ngon hơn nhiều, ba mẹ tớ chắc chắn sẽ thích."
Khanh Mạnh Chúc: "Dưa hấu bán ở bên ngoài có thể không được tươi như vậy, ngọt thì ngọt, nhưng lại thiếu đi cái hương vị thanh mát tự nhiên của dưa hấu."
Triệu Hòa Hy: "Đúng, có một số loại dưa hấu giống như nước đường, ăn rất nhạt nhẽo."
Khanh Mạnh Chúc cầm dao tiếp tục cắt dưa hấu: "Nếu cậu thích, đợi lần sau có người bán dưa, tớ giúp cậu mua một ít, cậu có thời gian thì qua lấy."
Triệu Hòa Hy nhổ hạt dưa: "Vậy cậu đừng quên đấy. Ơ, cậu cắt nhỏ như vậy làm gì?"
Khanh Mạnh Chúc ngẩng lên: "Cậu nói với rái cá "ai chứng kiến đều phải có phần", ăn dưa hấu còn không chia cho chúng à?"
Triệu Hòa Hy ở bên cạnh cười ha hả: "Chúng nó ăn được sao?"
Khanh Mạnh Chúc: "Được, Hộ Pháp và Hộ Vệ cũng ăn. Chúng nó đều có thể ăn tạp."
7
0
3 tháng trước
23 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
