TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 75
Chương 75: Lắp camera

Nhà Cung Tuyền Thiếu ở một thôn khác, rất gần trường đại học nông nghiệp Đằng Thành.

Khanh Mạnh Chúc thỉnh thoảng có đi ngang qua đây nhưng chưa từng đến thôn đó.

Lần này đi cùng Cung Tuyền Thiếu, cậu cảm thấy hơi mới lạ.

Cung Tuyền Thiếu lái xe rẽ trái từ đường làng vào đường nhỏ dẫn đến ruộng, nói với Khanh Mạnh Chúc: "Tôi cũng đã nhờ người khác xem rồi. Có người nói có thể do mấy hôm trước nắng quá, ruộng hơi khô, sau đó lại mưa to đột ngột, ruộng bị úng nước nên cà chua mới bị nứt."

Khanh Mạnh Chúc gật đầu: "Đúng là có khả năng này."

Cung Tuyền Thiếu: "Trước đây tôi cũng nghĩ vậy, nhưng nhà tôi trồng nhiều cà chua, cà chua khác đều bình thường, chỉ có hai mẫu đất này bị nứt nhiều. Nói về cách chăm sóc thì cũng chăm sóc như nhau."

Khanh Mạnh Chúc: "Địa thế của các ruộng cà chua có giống nhau không? Có phải có chỗ cao, có chỗ thấp, chỗ thấp hơn bị úng nước không?"

Cung Tuyền Thiếu lắc đầu: "Giống nhau hết, ruộng ở đây chúng tôi bằng phẳng lắm."

Xe lại chạy thêm một lúc, Cung Tuyền Thiếu dừng xe bên đường, chỉ vào một chỗ trong ruộng cà chua rộng lớn: "Chỉ có hai mẫu cà chua ở giữa bị nứt nhiều, không tìm ra nguyên nhân."

Khanh Mạnh Chúc đưa tay che trán, nhìn ruộng cà chua: "Chúng ta xuống xem thử."

Cung Tuyền Thiếu vội vàng dẫn đường: "Chúng ta đi xuống từ chỗ này."

Họ men theo bờ ruộng đi xuống, rất nhanh đã đến ruộng cà chua.

Khanh Mạnh Chúc vừa nhìn đã nhận ra, giống cà chua nhà Cung Tuyền Thiếu khác với giống cà chua nhà cậu.

Cà chua nhà Cung Tuyền Thiếu có màu hồng hơn, quả to hơn, chắc là giống cà chua trái cây.

Loại cà chua này vốn nên tròn trịa hồng hào, trông rất đẹp mắt, nhưng vì nhiều quả bị nứt để lộ phần ruột màu xanh vàng nên trông xấu xí, nhìn rất khó coi.

Khanh Mạnh Chúc đưa tay hái một quả cà chua, thấy chỗ nứt rất sâu, vỏ quả ở mép vết nứt cứng lại, ngửi có mùi cà chua nhạt.

Quả cà chua này chắc là bị nứt từ lúc mới hình thành.

Khanh Mạnh Chúc cầm quả cà chua trên tay, đi vào sâu trong ruộng cà chua để hái quả và kiểm tra.

Cậu nhanh chóng phát hiện, phần lớn cà chua bị nứt đều giống như quả đầu tiên cậu hái, nứt rất sâu.

Cung Thuyền Thiếu tràn đầy hy vọng hỏi Khanh Mạnh Chúc: "Cậu tìm ra nguyên nhân chưa?"

Khanh Mạnh Chúc: "Lúc cà chua mới ra quả, chú có dùng thuốc kí©h thí©ɧ sinh trưởng không?"

Cung Thuyền Thiếu gật đầu lia lịa: "Có có có, nhưng cà chua khác của tôi cũng dùng thuốc kí©h thí©ɧ sinh trưởng, chẳng lẽ là do thuốc có vấn đề? Có phải lẫn thuốc kí©h thí©ɧ sinh trưởng hết hạn không?"

Khanh Mạnh Chúc: "Cũng có thể, nhưng cháu nghiêng về lý do lúc chú phun thuốc kí©h thí©ɧ sinh trưởng cho hai ruộng này, có lẽ chú đã pha nồng độ cao nên mới dẫn đến cà chua bị nứt."

Cung Thuyền Thiếu: "Ơ, vậy phải làm sao?"

Khanh Mạnh Chúc: "Chú thử bón thúc xem sao. Cháu cho rằng do cà chua phát triển quá nhanh, nước và phân bón không theo kịp nên quả mới bị nứt. Chú bón thêm nước và phân xem có cứu được không? Không được thì chỉ đành đợi lứa cà chua bị nứt này ra hết, lứa quả đợt sau chắc sẽ ổn."

Cung Thuyền Thiếu bán tín bán nghi: "Để tôi thử xem."

Sau khi Khanh Mạnh Chúc đưa ra đề xuất, Cung Thuyền Thiếu mời cậu đến nhà ăn cơm trưa.

Khanh Mạnh Chúc từ chối: "Chú không cần khách sáo đâu ạ, nhà cháu còn nuôi gia súc, trưa phải về cho ăn, không đi lâu được."

Cung Thuyền Thiếu: "Ăn cơm xong rồi về cho ăn cũng được mà."

Khanh Mạnh Chúc cười: "Ăn cơm xong thì muộn quá. Với lại nhà cháu còn có chút việc, không tiện nán lại lâu."

Khanh Mạnh Chúc nhớ ruộng vườn nhà mình, sau khi ăn cơm xong không nghỉ trưa, trực tiếp ra ruộng bón phân, bận rộn đến tận chiều tối mới xách rau quả về nhà.

Cậu vừa về đến cổng đã thấy một chiếc xe quen thuộc.

Một người đàn ông cao lớn vừa bước xuống xe, nghiêng đầu, đúng lúc nhìn thấy Khanh Mạnh Chúc.

Khanh Mạnh Chúc bất ngờ tiến lên đón: "Sao anh lại đến đây? Hôm nay không phải đi làm sao?"

Minh Xuân Tích: "Thứ Sáu mà, tan làm rồi anh đến đây."

Minh Xuân Tích giải thích: "Anh có nhắn tin cho em, nhưng em không trả lời."

Khanh Mạnh Chúc lấy điện thoại ra mở WeChat, quả nhiên thấy tin nhắn Minh Xuân Tích gửi: "Chiều nay em bận làm việc, không xem điện thoại nhiều lắm."

Minh Xuân Tích đoán: "Chuyện trà hoa sen lần trước, có người trộm hoa sen của em à?"

Khanh Mạnh Chúc mở cửa cho Minh Xuân Tích vào nhà, lúc hai con chó con chạy ra, cậu dùng chân chặn chúng lại: "Cũng may ạ, đã bắt được người rồi. Sao anh biết?"

Minh Xuân Tích: "Nghe Triệu Hòa Hy nói. Có khi nào tên trộm sau khi ra khỏi trại giam sẽ trả thù không?"

Khanh Mạnh Chúc lúc này mới biết lý do anh đến đây, trong lòng cậu cảm thấy ấm áp: "Trong thôn nhiều người, em cũng không phải người dễ bắt nạt, chắc hắn không dám làm liều đâu."

"Hơn nữa..." Khanh Mạnh Chúc chỉ hai con chó con đang bị cậu chặn lại bằng chân, "Em còn nuôi chó, không sao đâu ạ."

Hai con chó con tò mò nhìn Minh Xuân Tích, đuôi ngắn còn hơi ngoe nguẩy.

Minh Xuân Tích không nhìn ra hai con chó con này có tác dụng gì khi đối mặt với trộm, anh cúi đầu nhìn, rồi lại ngẩng lên.

Hai người đi vào sân, Minh Xuân Tích nói: "Anh muốn hỏi em có muốn lắp thêm camera giám sát trên ruộng không?"

Khanh Mạnh Chúc: "Lắp camera trên ruộng ạ? Hình như hơi khoa trương quá."

Trên ruộng người qua kẻ lại, đến giờ cậu vẫn chưa nghe nói nhà ai lắp camera trên ruộng.

Minh Xuân Tích: "Không đắt, hơn một nghìn tệ một chiếc camera 360 độ, có thuật toán tăng cường, có thể quay rõ mặt người. Sau này nếu có ai đến ruộng nhà em trộm đồ, có thể ghi lại làm bằng chứng."

Khanh Mạnh Chúc nghĩ ngợi một chút: "Quay phải người qua đường có sao không ạ?"

Minh Xuân Tích: "Điều chỉnh góc độ là được, chắc sẽ không có người qua đường cố ý đi vào ruộng nhà em."

Minh Xuân Tích cố ý đến đây một chuyến là vì chuyện camera giám sát.

Khanh Mạnh Chúc không muốn phụ lòng tốt của anh, cuối cùng đồng ý.

6

0

3 tháng trước

4 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.