TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 68
Chương 68: Bị mất trộm

Khanh Trường Hoành nói: "Nếu thật sự bán không hết thì nuôi gia súc cho gia súc ăn cũng được."

Đàm Văn Lỗi gật đầu: "Chủ yếu là giá thịt bây giờ cũng không được, nếu giá thịt ổn thì chắc mọi người đã nuôi lợn rồi."

Giá thịt mười mấy tệ, người bình thường quả thực không có động lực.

Hoàng Kha Bảo thở dài: "Làm nông nghiệp nhỏ lẻ khó khăn lắm. Bây giờ có nhiều công ty lớn tham gia, sản lượng cao, chi phí thấp, có lợi thế hơn chúng ta nhiều."

Công ty nông nghiệp lớn quả thực có lợi thế, khi Khanh Mạnh Chúc còn chưa chính thức dấn thân vào nông nghiệp, cậu từng nghe Khanh Du Khải nói ở đây vừa có thể hợp tác với siêu thị, vừa có thể hợp tác với hợp tác xã. Lúc ấy Khanh Mạnh Chúc còn tưởng kiếm tiền khá dễ dàng, ít nhất là không cần lo lắng chuyện bán hàng.

Đến khi thật sự bắt tay vào làm nông nghiệp, cậu mới biết làm nông phải xem thời tiết, xem thị trường, rất phức tạp. Người bình thường nhảy vào, đúng là kiếm được ít mà mất thì nhiều.

Thấy mọi người ủ rũ, Đàm Văn Lỗi nói: "Bây giờ ngành nào cũng khó khăn cả, dù sao chúng ta cũng làm quen với ngành này rồi, có nhiều mối quan hệ hơn, nếu đổi sang ngành khác thì lại càng mù mờ."

Hoàng Kha Bảo: "Cũng đúng, làm ăn quan hệ đã quen vẫn hơn. Bên cháu không cạnh tranh về số lượng được, nên đang nghĩ xem có thể cạnh tranh về chất lượng không, đi theo hướng khác với những công ty lớn đó."

Đàm Văn Lỗi an ủi: "Đậu bắp nhà cậu chất lượng rất tốt, coi như đã thành công rồi."

Hoàng Kha Bảo: "Chỉ một mình đậu bắp thì không đủ dùng. Nói đến chuyện này, Mạnh Chúc này, cậu có thể bán cho tôi một ít hạt giống cà chua không? Tôi thấy cà chua nhà cậu ngon hơn cà chua bán ngoài chợ nhiều."

Khanh Mạnh Chúc không ngại chia sẻ hạt giống cho người khác, cà chua nhà cậu trồng tốt chủ yếu là nhờ phân bón, tạm thời không phải nhờ giống: "Được chứ, lát nữa anh đến nhà tôi chọn, tự anh giữ giống."

Khanh Trường Hoành vội vàng nói: "Cũng cho chú một ít được không? Chú mua của cháu."

Khanh Mạnh Chúc sảng khoái đồng ý: "Được, lát nữa hai người cùng đến nhé."

---

Sáng sớm, Khanh Mạnh Chúc bán rau xong, lại dùng máy bơm tưới nước cho rau, rồi xách bình tưới đi xem cà chua trồng trong bầu ươm.

Mầm cà chua còn chưa nhú lên hẳn, Khanh Mạnh Chúc dùng tay bới lớp đất mỏng bên trên, xem hạt giống bên dưới.

Sau khi xác định hạt giống không bị hỏng, cậu mới phủ đất lại, dùng bình tưới tưới nước cẩn thận vào bầu ươm.

Trước khi mầm cà chua nhú lên, phải giữ cho đất ẩm mỗi ngày, tránh để thiếu nước ảnh hưởng đến sự phát triển của cà chua.

Mùa hè quá nóng, một ngày là đủ để phơi khô đất nên cậu phải đến xem mỗi ngày, nắng quá còn phải làm thêm giàn che nắng.

Khanh Mạnh Chúc đang bận rộn với cà chua thì Đàm Văn Lỗi vừa bán rau xong, ngồi xổm trên bờ ao nhà Khanh Mạnh Chúc hút thuốc nghỉ ngơi.

Đột nhiên, giọng nói của Đàm Văn Lỗi vang lên: "Mạnh Chúc, mấy hôm nay cháu có hái hoa sen nhà cháu không?"

Khanh Mạnh Chúc: "Không ạ, sao thế chú?"

Đàm Văn Lỗi: "Chú thấy hoa sen nhà cháu hình như có dấu bị hái, cháu đến kiểm tra xemm?"

Khanh Mạnh Chúc đặt bình tưới xuống, khó hiểu đi tới.

Đàm Văn Lỗi chỉ cho cậu chỗ nghi ngờ là hoa sen bị hái: "Cháu nhìn xem, chỗ đó trước đây có phải có một bông hoa không, bây giờ chỉ còn lại mỗi cuống."

Khanh Mạnh Chúc nhờ thị lực tốt nhìn một cái, quả nhiên thấy cuống hoa trơ trọi.

Cậu nhíu mày: "Chắc có ai tiện tay hái hoa nhà cháu."

Đàm Văn Lỗi: "Chắc không phải tiện tay đâu, chú thấy mấy cọng sen trơ trọi rồi."

Khanh Mạnh Chúc: "Không thể nào?"

Đàm Văn Lỗi lần lượt chỉ cho cậu xem: "Kia kìa, kia nữa kìa, cả chỗ kia nữa. Chỉ riêng chỗ chú nhìn thấy đã có ba bốn hoa rồi, chắc là có người cố tình đến trộm. Chú còn tưởng là cháu tự hái hoa sen mang đi bán, nếu không thì sao lại hái nhiều như vậy."

Khanh Mạnh Chúc cởi dây buộc thuyền, trèo lên, định vào ao xem thử: "Cháu muốn giữ hoa sen kết hạt sen, không bán hoa."

Đàm Văn Lỗi: "Chú cũng nghĩ vậy. Ngày nào chú cũng làm việc gần đây, chưa từng thấy cháu hái hoa sen."

Khanh Mạnh Chúc chèo thuyền vào sâu trong đám lá sen, gai trên thân sen cứa vào da cậu hơi đau.

Cậu nhìn từng cây sen một, quả nhiên thấy không ít cọng sen đã không còn nụ.

Đàm Văn Lỗi đứng trên bờ hỏi: "Bị trộm mất khoảng bao nhiêu hoa rồi?"

Khanh Mạnh Chúc hít một hơi thật sâu: "Tạm thời cháu chưa rõ, riêng cái ao này đã bị trộm mất ít nhất ba mươi hoa rồi ạ."

Đàm Văn Lỗi: "Nhiều vậy sao?! Vậy kẻ trộm hoa chắc chắn đã có chuẩn bị từ trước."

Khanh Mạnh Chúc chèo thuyền sang ao còn lại: "Để cháu sang ao kia xem thử, không biết vịt nhà cháu có bị trộm mất không?"

Đàm Văn Lỗi vội vàng nói: "Vậy cháu mau đếm thử xem, không được thì mang vịt về nhà nuôi đi."

Khanh Mạnh Chúc sang ao kia đếm vịt, vịt thì không bị trộm, nhưng hoa sen lại mất đi ba bốn chục đóa.

Khanh Mạnh Chúc cũng thấy phục: "Sao lại có người cố tình vào ao nước sâu để trộm hoa sen chứ?"

Đàm Văn Lỗi: "Hoa sen bán trong thành phố được giá cao lắm, lần trước chú thấy có người bán, chú đến hỏi thì một bông những mười tệ. Hoa sen nhà cháu đẹp, biết đâu bị người ta để ý lúc nào đó không hay."

Khanh Mạnh Chúc nhìn hoa sen trong ao: "Để cháu nghĩ cách."

6

0

3 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.