0 chữ
Chương 52
Chương 52: Phi Long hầm nấm
Trong lúc chờ đợi, Khanh Mạnh Chúc tranh thủ xào một món mặn hai món chay, lại nấu thêm một nồi cơm trắng, đó chính là bữa trưa của họ.
Những món ăn dân dã thường ngày rất được ông cụ yêu thích lúc này không được ông cụ ngó ngàng đến, bây giờ ông cụ chỉ muốn uống canh.
Ông cụ cầm muôi giục: "Nhanh lên nhanh lên, múc canh trước đi. Tay ông không chuẩn, cháu cho muối vào đi."
Khanh Mạnh Chúc đi tới, nhìn canh trong nồi đất, lấy một thìa muối từ lọ muối cho vào, dùng muôi khuấy đều, ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt liền nói: "Xong rồi ạ."
Ông cụ nóng lòng múc hai bát canh ra: "Ở nhà ông cũng uống hai lần rồi, nhưng cảm thấy canh cháu hầm thơm hơn hẳn."
Khanh Mạnh Chúc: "Có lẽ vì bên trong có nhiều nấm dại ạ."
Ông cụ cẩn thận bưng một bát đến bàn ăn: "Không biết nữa, ông phải nếm thử mới biết được."
Khanh Mạnh Chúc nhắc nhở: "Bên trên toàn là dầu, canh bên dưới nóng lắm, ông cẩn thận nhé."
Ông cụ: "Biết rồi."
Sau khi ngồi vào bàn, ông cụ vẫn nóng lòng múc một thìa canh, thổi thổi rồi đưa vào miệng.
Ôi chao, bát canh sao mà ngọt thế không biết?
Vừa ngọt, vừa đậm đà, vừa nóng hổi. Uống một thìa canh vào, toàn bộ sự chú ý của người ta đều dồn vào bát canh, không còn tâm trí nghĩ đến chuyện khác.
Vị của gà gô, vị của các loại nấm, thậm chí đến một chút vị muối bên trong cũng đủ khiến người ta nhớ mãi không quên.
Càng cảm nhận hậu vị càng thấy thơm ngon, càng cảm nhận được hương thơm phức tạp bên trong.
Khanh Quốc Trí sống hơn bảy mươi năm, chưa từng uống bát canh gà nào thơm ngon đến vậy.
Sau khi uống xong canh, phải mấy giây sau, ông cụ mới mở mắt ra, cảm thán: "Cả đời được uống một bát canh như thế này, chết cũng đáng."
Khanh Mạnh Chúc hơi nhíu mày: "Ông đừng nói vậy."
Canh này đúng là ngon thật, nhưng phản ứng của ông cụ cũng quá khoa trương rồi.
Ông cụ: "Ông đã già rồi, có gì mà không thể nói? Được rồi được rồi, ông không nói nữa."
Ông cụ chậm rãi uống hết bát canh với vẻ mặt mãn nguyện, lúc này mới bưng bát cơm lên ăn, từ tốn nói với Khanh Mạnh Chúc: "Mạnh Chúc này, cháu thấy canh phi long này thế nào?"
Khanh Mạnh Chúc: "Ngon lắm ạ."
Ông cụ: "Vậy cháu có muốn nuôi không? Giấy phép và con giống cứ để ông lo."
Khanh Mạnh Chúc nhìn ông cụ: "Ông muốn hợp tác nuôi với cháu ạ?"
Ông cụ xua tay: "Hợp tác gì chứ? Ông tầm tuổi này rồi, lười làm ăn lắm. Chỉ là thấy trước sau nhà cháu còn đất trống, chắc là muốn nuôi gà, chi bằng cháu nuôi "phi long" này luôn đi, vị ngon, giá cũng cao, nuôi có lời hơn nuôi gà thường. Nếu cháu muốn nuôi, ông tặng cháu mấy con."
Khanh Mạnh Chúc nghĩ ngợi một chút, cảm thấy canh này đúng là rất ngon: "Vậy làm phiền ông ạ."
Ông cụ rất vui vẻ: "Không phiền gì đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Ngày nào ông cũng đến đây ăn nhờ ở đậu, cháu cũng có thấy phiền đâu, có gì mà phiền chứ?"
Ông cụ hiếm khi giúp được Khanh Mạnh Chúc, nên rất nhiệt tình với chuyện này.
Chưa đến một tuần, ông cụ đã giúp cậu xin được giấy phép chăn nuôi, còn đích thân tặng Khanh Mạnh Chúc một ổ gà gô. Trong đó có ba mươi lăm con gà mái, mười lăm con gà trống.
Ông cụ: "Gà trống chủ yếu để hầm canh, gà mái có thể đẻ trứng nhưng sản lượng trứng không cao, không thể so với gà ta được, chỉ là để tiện cho cháu ấp gà con năm sau."
Khanh Mạnh Chúc cảm kích nói: "Sắp xếp như vậy rất tốt ạ, cháu cảm ơn ông."
Ông cụ xua tay: "Khách sáo gì chứ? Này, để ông giới thiệu cho cháu một người trên WeChat. Đây là người nuôi gà phi long lâu năm, cháu có gì không biết cứ hỏi thẳng ông ấy là được. Ông đã nói với ông ấy rồi, ông ấy đồng ý dạy cháu."
Khanh Mạnh Chúc: "Vâng ạ."
Gà gô con còn nhỏ hơn gà ta nhưng trông rất sặc sỡ, đặc biệt là viền đỏ quanh mắt, nhìn hoàn toàn khác với gà con thông thường.
Khanh Mạnh Chúc mày mò hai ngày, rất nhanh đã quen với sự tồn tại của đàn gà gô này.
Gà gô không khó nuôi, ăn ngũ cốc và rau băm là có thể sống được, lúc Khanh Mạnh Chúc chuẩn bị thức ăn cho vịt thì chia ra một ít cho chúng là được.
Điều duy nhất khiến Khanh Mạnh Chúc bất ngờ là tiếng kêu của đàn gà gô này.
Chúng kêu hoàn toàn khác với gà thường, nghe giống như tiếng "xì xì" the thé, giống như tạp âm của thiết bị điện, còn không dễ nghe bằng tiếng gà gáy.
Nhưng mà, Khanh Mạnh Chúc đã rào khu đất phía sau nhà lại, nuôi chúng trong đó, nên cơ bản là không nghe thấy.
Khanh Mạnh Chúc rất thích đàn gà gô con này.
Mỗi khi cho chúng ăn, chúng ăn rất vui vẻ, cứ kêu "xì xì".
Nhìn thấy dáng vẻ của chúng, Khanh Mạnh Chúc lấy điện thoại quay video, đăng lên vòng bạn bè.
Khanh Mạnh Chúc không thường xuyên đăng bài trên vòng bạn bè, vừa đăng đã thu hút rất nhiều bạn bè like và bình luận.
Minh Xuân Tích nhìn thấy, like bài viết của cậu, còn để lại bình luận: [Đáng yêu quá.]
Phía sau bình luận thậm chí còn có một sticker dấu like, nhìn không giống phong cách của Minh Xuân Tích chút nào.
Bạn chung của họ vô cùng kinh ngạc, không ngờ rằng tương tác riêng tư giữa hai người sẽ là như vậy.
Triệu Hòa Hy thậm chí còn nhắn tin cho Khanh Mạnh Chúc:
[Mạnh Chúc Mạnh Chúc, cậu với Minh Xuân Tích sao thế?]
[Hai người yêu nhau rồi?!]
Khanh Mạnh Chúc mở WeChat, nheo mắt nhìn tin nhắn mới hiện ra.
Cậu còn chưa kịp nhìn rõ thì Triệu Hòa Hy đã nhanh chóng thu hồi.
Trên màn hình chỉ còn lại dòng chữ [Đối phương đã thu hồi một tin nhắn].
Khanh Mạnh Chúc: [...]
Triệu Hòa Hy: [Mèo con lau mồ hôi.JPG]
Triệu Hòa Hy: [Không đùa nữa, sao thế? Hai người khi nào thì thân thiết vậy?]
Khanh Mạnh Chúc: [Chỉ là trò chuyện bình thường thôi, dù sao thì chúng tớ cũng từng là anh em, nói chuyện với nhau vài câu là bình thường mà.]
Triệu Hòa Hy xem xong, gõ chữ nhanh đến mức sắp tóe lửa trên màn hình: [Bình thường chỗ nào?! Minh Xuân Tích là một người có máu mặt như vậy, like bình luận còn chưa đủ, còn phải làm nũng trong bình luận!]
Triệu Hòa Hy: [Hành động chim công xòe đuôi bất ngờ này, cậu có thể tưởng tượng ra cảnh anh ấy xòe đuôi với người khác không?]
Triệu Hòa Hy: [Người anh em, tớ lấy kinh nghiệm làm quân sư tình yêu tám trăm năm của tớ ra đảm bảo, nếu anh ấy không có ý gì với cậu, tớ sẽ trồng cây chuối ăn bàn phím!]
---
Grey: tiếng kêu của mấy con này nó ngộ lắm, hong lẽ dịch "xè xè" thì cũng kỳ. Ừ thì ai tò mò cứ google thử nha
Những món ăn dân dã thường ngày rất được ông cụ yêu thích lúc này không được ông cụ ngó ngàng đến, bây giờ ông cụ chỉ muốn uống canh.
Ông cụ cầm muôi giục: "Nhanh lên nhanh lên, múc canh trước đi. Tay ông không chuẩn, cháu cho muối vào đi."
Khanh Mạnh Chúc đi tới, nhìn canh trong nồi đất, lấy một thìa muối từ lọ muối cho vào, dùng muôi khuấy đều, ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt liền nói: "Xong rồi ạ."
Ông cụ nóng lòng múc hai bát canh ra: "Ở nhà ông cũng uống hai lần rồi, nhưng cảm thấy canh cháu hầm thơm hơn hẳn."
Khanh Mạnh Chúc: "Có lẽ vì bên trong có nhiều nấm dại ạ."
Ông cụ cẩn thận bưng một bát đến bàn ăn: "Không biết nữa, ông phải nếm thử mới biết được."
Ông cụ: "Biết rồi."
Sau khi ngồi vào bàn, ông cụ vẫn nóng lòng múc một thìa canh, thổi thổi rồi đưa vào miệng.
Ôi chao, bát canh sao mà ngọt thế không biết?
Vừa ngọt, vừa đậm đà, vừa nóng hổi. Uống một thìa canh vào, toàn bộ sự chú ý của người ta đều dồn vào bát canh, không còn tâm trí nghĩ đến chuyện khác.
Vị của gà gô, vị của các loại nấm, thậm chí đến một chút vị muối bên trong cũng đủ khiến người ta nhớ mãi không quên.
Càng cảm nhận hậu vị càng thấy thơm ngon, càng cảm nhận được hương thơm phức tạp bên trong.
Khanh Quốc Trí sống hơn bảy mươi năm, chưa từng uống bát canh gà nào thơm ngon đến vậy.
Sau khi uống xong canh, phải mấy giây sau, ông cụ mới mở mắt ra, cảm thán: "Cả đời được uống một bát canh như thế này, chết cũng đáng."
Canh này đúng là ngon thật, nhưng phản ứng của ông cụ cũng quá khoa trương rồi.
Ông cụ: "Ông đã già rồi, có gì mà không thể nói? Được rồi được rồi, ông không nói nữa."
Ông cụ chậm rãi uống hết bát canh với vẻ mặt mãn nguyện, lúc này mới bưng bát cơm lên ăn, từ tốn nói với Khanh Mạnh Chúc: "Mạnh Chúc này, cháu thấy canh phi long này thế nào?"
Khanh Mạnh Chúc: "Ngon lắm ạ."
Ông cụ: "Vậy cháu có muốn nuôi không? Giấy phép và con giống cứ để ông lo."
Khanh Mạnh Chúc nhìn ông cụ: "Ông muốn hợp tác nuôi với cháu ạ?"
Ông cụ xua tay: "Hợp tác gì chứ? Ông tầm tuổi này rồi, lười làm ăn lắm. Chỉ là thấy trước sau nhà cháu còn đất trống, chắc là muốn nuôi gà, chi bằng cháu nuôi "phi long" này luôn đi, vị ngon, giá cũng cao, nuôi có lời hơn nuôi gà thường. Nếu cháu muốn nuôi, ông tặng cháu mấy con."
Ông cụ rất vui vẻ: "Không phiền gì đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Ngày nào ông cũng đến đây ăn nhờ ở đậu, cháu cũng có thấy phiền đâu, có gì mà phiền chứ?"
Ông cụ hiếm khi giúp được Khanh Mạnh Chúc, nên rất nhiệt tình với chuyện này.
Chưa đến một tuần, ông cụ đã giúp cậu xin được giấy phép chăn nuôi, còn đích thân tặng Khanh Mạnh Chúc một ổ gà gô. Trong đó có ba mươi lăm con gà mái, mười lăm con gà trống.
Ông cụ: "Gà trống chủ yếu để hầm canh, gà mái có thể đẻ trứng nhưng sản lượng trứng không cao, không thể so với gà ta được, chỉ là để tiện cho cháu ấp gà con năm sau."
Khanh Mạnh Chúc cảm kích nói: "Sắp xếp như vậy rất tốt ạ, cháu cảm ơn ông."
Ông cụ xua tay: "Khách sáo gì chứ? Này, để ông giới thiệu cho cháu một người trên WeChat. Đây là người nuôi gà phi long lâu năm, cháu có gì không biết cứ hỏi thẳng ông ấy là được. Ông đã nói với ông ấy rồi, ông ấy đồng ý dạy cháu."
Khanh Mạnh Chúc: "Vâng ạ."
Gà gô con còn nhỏ hơn gà ta nhưng trông rất sặc sỡ, đặc biệt là viền đỏ quanh mắt, nhìn hoàn toàn khác với gà con thông thường.
Khanh Mạnh Chúc mày mò hai ngày, rất nhanh đã quen với sự tồn tại của đàn gà gô này.
Gà gô không khó nuôi, ăn ngũ cốc và rau băm là có thể sống được, lúc Khanh Mạnh Chúc chuẩn bị thức ăn cho vịt thì chia ra một ít cho chúng là được.
Điều duy nhất khiến Khanh Mạnh Chúc bất ngờ là tiếng kêu của đàn gà gô này.
Chúng kêu hoàn toàn khác với gà thường, nghe giống như tiếng "xì xì" the thé, giống như tạp âm của thiết bị điện, còn không dễ nghe bằng tiếng gà gáy.
Nhưng mà, Khanh Mạnh Chúc đã rào khu đất phía sau nhà lại, nuôi chúng trong đó, nên cơ bản là không nghe thấy.
Khanh Mạnh Chúc rất thích đàn gà gô con này.
Mỗi khi cho chúng ăn, chúng ăn rất vui vẻ, cứ kêu "xì xì".
Nhìn thấy dáng vẻ của chúng, Khanh Mạnh Chúc lấy điện thoại quay video, đăng lên vòng bạn bè.
Khanh Mạnh Chúc không thường xuyên đăng bài trên vòng bạn bè, vừa đăng đã thu hút rất nhiều bạn bè like và bình luận.
Minh Xuân Tích nhìn thấy, like bài viết của cậu, còn để lại bình luận: [Đáng yêu quá.]
Phía sau bình luận thậm chí còn có một sticker dấu like, nhìn không giống phong cách của Minh Xuân Tích chút nào.
Bạn chung của họ vô cùng kinh ngạc, không ngờ rằng tương tác riêng tư giữa hai người sẽ là như vậy.
Triệu Hòa Hy thậm chí còn nhắn tin cho Khanh Mạnh Chúc:
[Mạnh Chúc Mạnh Chúc, cậu với Minh Xuân Tích sao thế?]
[Hai người yêu nhau rồi?!]
Khanh Mạnh Chúc mở WeChat, nheo mắt nhìn tin nhắn mới hiện ra.
Cậu còn chưa kịp nhìn rõ thì Triệu Hòa Hy đã nhanh chóng thu hồi.
Trên màn hình chỉ còn lại dòng chữ [Đối phương đã thu hồi một tin nhắn].
Khanh Mạnh Chúc: [...]
Triệu Hòa Hy: [Mèo con lau mồ hôi.JPG]
Triệu Hòa Hy: [Không đùa nữa, sao thế? Hai người khi nào thì thân thiết vậy?]
Khanh Mạnh Chúc: [Chỉ là trò chuyện bình thường thôi, dù sao thì chúng tớ cũng từng là anh em, nói chuyện với nhau vài câu là bình thường mà.]
Triệu Hòa Hy xem xong, gõ chữ nhanh đến mức sắp tóe lửa trên màn hình: [Bình thường chỗ nào?! Minh Xuân Tích là một người có máu mặt như vậy, like bình luận còn chưa đủ, còn phải làm nũng trong bình luận!]
Triệu Hòa Hy: [Hành động chim công xòe đuôi bất ngờ này, cậu có thể tưởng tượng ra cảnh anh ấy xòe đuôi với người khác không?]
Triệu Hòa Hy: [Người anh em, tớ lấy kinh nghiệm làm quân sư tình yêu tám trăm năm của tớ ra đảm bảo, nếu anh ấy không có ý gì với cậu, tớ sẽ trồng cây chuối ăn bàn phím!]
---
Grey: tiếng kêu của mấy con này nó ngộ lắm, hong lẽ dịch "xè xè" thì cũng kỳ. Ừ thì ai tò mò cứ google thử nha
8
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
