TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 50
Chương 50: "Ngon quá!"

Buổi tối, ngoài ba món Khanh Quốc Trí gọi, Khanh Mạnh Chúc còn làm thêm món thịt kho tàu.

Khanh Quốc Trí giúp dọn bàn, đợi đồ ăn được dọn lên, ngồi đối diện với Khanh Mạnh Chúc, nghiêm túc ăn cơm.

Khanh Quốc Trí không nói chuyện, Khanh Mạnh Chúc cũng không có tâm trạng nói chuyện.

Hai người cứ yên lặng ăn cơm, ăn hết phần lớn thức ăn.

Ăn xong, Khanh Quốc Trí cảm thán: "Rau này giống rau ông ăn hồi nhỏ thật đấy."

Khanh Mạnh Chúc: "Đều là rau cùng một thôn mà."

Khanh Quốc Trí: "Vẫn khác đấy, trước đây ông về ăn cơm, ăn cũng là rau trong thôn, nhưng vị không ngon như vậy. Rau nhà cháu ngon thật, khiến ông nhớ lại hồi còn nhỏ."

Khanh Mạnh Chúc mời: "Nếu ông thích, có thể thường xuyên đến ăn cơm."

Khanh Quốc Trí: "Làm thế sao được? Hay là cháu bán bán cho ông một ít rau đi?"

Khanh Mạnh Chúc khéo léo từ chối: "Một mình ông cũng không ăn được bao nhiêu, muốn ăn thì cứ đến lấy là được ạ."

Khanh Quốc Trí xua tay: "Vậy là cháu xem thường ông rồi, ông không ăn một mình, ông muốn mang về nhà ăn. Ông có mấy anh em, nhà lại có nhiều con cháu, cần rất nhiều rau."

Khanh Mạnh Chúc: "Ông cần bao nhiêu ạ?"

Khanh Quốc Trí: "Có bao nhiêu? Có thể cho ông mấy trăm cân không? Hay là cháu dẫn ông ra vườn hái?"

Thấy ông ấy có hứng thú, Khanh Mạnh Chúc liền nói: "Không có nhiều như vậy đâu ạ, chắc chỉ được mấy chục cân, nếu ông có hứng thú thì cháu dẫn ông đi ngay bây giờ."

Khanh Quốc Trí xách túi: "Cũng được, để ông gọi điện bảo con trai đến đón, lát nữa tiện thể đến nhà Trường Hoành mua mấy con gà."

Khanh Mạnh Chúc coi như đã hiểu, ông cụ không có ý gì khác, chỉ là về quê mua rau, có lẽ vẫn luôn nhớ mãi hương vị này.

Cậu cũng không làm màu mè, trực tiếp dẫn ông cụ ra vườn hái rau.

Sau khi tưới phân ủ được một thời gian, rau quả nhà Khanh Mạnh Chúc mọc rất tốt, quả thực là sai trĩu quả.

Khanh Quốc Trí vừa nhìn thấy vườn rau ủa nhà cậu, liền vui mừng khôn xiết: ""Ha ha, ông cũng muốn có một vườn rau như thế này. Rau nhà cháu mọc tốt thật, khắp nơi đều thơm mùi tươi mới!"

Khanh Mạnh Chúc: "Cũng tạm ạ, ông xem muốn ăn gì thì cứ tự hái. Rau này gần nửa tháng nay không phun thuốc rồi, có thể ăn trực tiếp."

Khanh Quốc Trí: "Vậy không bị sâu ăn à?"

Khanh Mạnh Chúc: "Vẫn có, đứng xa không nhìn rõ, ông đến gần một chút là có thể thấy lỗ sâu đυ.c. Nhưng mà sâu tương đối ít, trước đây cháu đã phòng ngừa tốt rồi."

Khanh Quốc Trí cẩn thận quan sát: "Đúng là vậy."

Khanh Mạnh Chúc cười hái một quả cà chua to, đưa một nửa cho Khanh Quốc Trí: "Ông ăn thử xem?"

Khanh Quốc Trí nhận lấy, cắn một miếng lớn, mắt sáng rực lên: "Ngon quá!"

Khanh Mạnh Chúc dẫn Khanh Quốc Trí hái rau trong vườn.

Ông cụ ăn xong cà chua lại ăn dưa chuột, không ngừng khen ngợi rau nhà Khanh Mạnh Chúc, cái gì cũng muốn.

Cuối cùng hai người thật sự đã hái hơn trăm cân rau, sau khi cân xong, tổng cộng gần một nghìn tệ.

Ông cụ hoàn toàn không để ý đến chút tiền này, chỉ mong chờ hỏi Khanh Mạnh Chúc: "Mạnh Chúc, cháu có thể cho ông một ít dưa chua rau muống không?"

Khanh Mạnh Chúc: "Để cháu lấy túi ni lông bỏ vào cho ông."

Ông cụ hài lòng: "Ông thích nhất món này nhà cháu."

Không lâu sau, con trai Khanh Quốc Trí lái xe đến đón, Khanh Mạnh Chúc nhìn logo và biển số xe, cảm thấy lai lịch của ông cụ này chắc không đơn giản.

Nhưng mà, bây giờ Khanh Mạnh Chúc đã có trung tâm thương mại liên tinh cầu, cũng không có chỗ nào cần nhờ vả người khác. Dù nhìn thấy, cậu vẫn rất bình tĩnh.

Ngược lại, sau khi Khanh Quốc Trí về, Đàm Văn Lỗi chạy đến chơi: "Sao chú mười sáu lại tìm cháu thế?"

Tổ tiên của Đàm Văn Lỗi đều sống trong thôn, nên ông ấy cũng gọi theo cùng lứa với người trong thôn.

Khanh Mạnh Chúc kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Đàm Văn Lỗi không nhịn được nói: "Hơ, miệng chú mười sáu cũng thật tinh tường, vậy mà cũng có thể nếm ra được?"

Khanh Mạnh Chúc cũng cảm thấy khó tin: "Có lẽ do ăn quen rồi, nên có cảm giác quen thuộc ạ."

Đàm Văn Lỗi: "Chú cũng nghĩ vậy."

Nói xong, Đàm Văn Lỗi lại thần thần bí bí nói với Khanh Mạnh Chúc: "Này, cháu có biết chú mười sáu là ai không?"

Sáng nay Khanh Mạnh Chúc đã tra trên mạng rồi: "Biết ạ, cán bộ lão thành nghỉ hưu, con trai thành lập công ty đã niêm yết."

Đàm Văn Lỗi lập tức mất hết hứng thú buôn chuyện: "Phản ứng này của cháu, haizz."

Khanh Mạnh Chúc thầm nghĩ, nếu không thì sao?

Anh kế cậu vừa mới nhận được giải thưởng quốc tế, ít nhất cũng là cấp quốc gia, còn tổng giám đốc công ty niêm yết, chẳng lẽ còn lợi hại hơn nhân tài nhận được giải thưởng quốc tế?

---

Grey: số lượng chữ hiện tại có bị ít quá không, mọi người có muốn nhiều hơn chút không, chứ mỗi lần tui dò lại chỉnh sửa cũng mệt :333

10

0

3 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.