TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 34
Chương 34: Cuộc gọi đến

Buổi trưa, Khanh Mạnh Chúc nhắn tin bảo Triệu Hòa Hy đang câu cá về ăn cơm trưa.

Triệu Hòa Hy cảm thấy tâm trạng Khanh Mạnh Chúc có vẻ không tốt lắm nên không dám hỏi nhiều.

Trên bàn ăn bày ba món mặn một món canh, lần lượt là cá con xào cay, gỏi gà xé phay, rau muống xào tỏi và canh gà, món nào cũng ngon.

Đặc biệt là món cá con xào cay, vừa tươi vừa thơm, tỏi lá và ớt bên trong càng là điểm nhấn.

Triệu Hòa Hy ăn đến mức hai mắt sáng rực: "Đây là cá sông ở địa phương các cậu à?"

Khanh Mạnh Chúc đính chính: "Cá ao, cá nhỏ trong ao nhà tớ đấy, ăn lá sen với cọng sen lớn lên."

Triệu Hòa Hy: "Vậy thì cá ở đây ngon thật, chiều nay tớ lại đi câu tiếp. À, canh gà cũng ngon nữa, lần trước tớ đã muốn khen rồi, canh gà hầm từ gà thả vườn đúng là khác biệt. Cậu sống đúng là cuộc sống thần tiên."

Khanh Mạnh Chúc không thèm ngẩng đầu lên: "Nếu cậu thích, cứ thuê một căn nhà trong thôn, cậu cũng có thể sống cuộc sống thần tiên này."

Triệu Hòa Hy cười hề hề: "Thôi khỏi, tớ không có thiên phú làm ruộng."

Ăn cơm trưa xong, Triệu Hòa Hy giành rửa bát, cũng không ngủ trưa mà tiếp tục xách cần câu mồi câu đi câu cá, miệng còn nói đã dần dần vào guồng rồi, buổi chiều chắc chắn sẽ câu được không ít cá lớn.

Khanh Mạnh Chúc nghe cho vui vậy thôi, tay câu nghiệp dư nào cũng nói sau này sẽ câu được cá lớn.

Khanh Mạnh Chúc luôn có thói quen ngủ trưa, hôm nay cậu nằm trên giường nhưng lại không ngủ được.

Cậu cầm điện thoại lật qua lật lại xem, vô thức bấm vào danh bạ, nhìn tên của Minh Xuân Tích.

Rất nhanh, cậu bấm vào "Gửi tin nhắn", muốn nhắn cho Minh Xuân Tích vài câu.

Minh Xuân Tích được giải thưởng lớn, về tình về lý đều nên nói lời chúc mừng mới phải.

Bấm vào mấy lần, cậu lại tắt đi, chủ yếu là không biết nên nói gì. Chắc là hai ngày nay có vô số người chúc mừng Minh Xuân Tích, Minh Xuân Tích xã giao chắc cũng phát ngán rồi.

Khanh Mạnh Chúc tắt giao diện tin nhắn, vào xem vòng bạn bè.

Minh Xuân Tích hôm qua có đăng một bài viết trên vòng bạn bè, cậu không hay xem những nội dung liên quan, hôm nay cố ý vào xem mới thấy, tiện tay bấm nút thích cho bài viết đó luôn.

Lượt thích này chìm nghỉm giữa hàng loạt lượt thích khác, đều là một số người thân bạn bè mà cả hai cùng quen biết, chắc bạn bè của Minh Xuân Tích còn nhiều hơn, lượt thích của cậu giữa vô vàn lượt thích khác thật chẳng có gì nổi bật.

Cuộc sống của họ đã sớm không còn giống như thời niên thiếu, có mối liên hệ chặt chẽ với nhau nữa.

Thời tiết nóng, nhưng cũng chưa đến mức cần phải bật điều hòa.

Khanh Mạnh Chúc cảm thấy có lẽ là do lòng mình bất an, cứ trằn trọc trên giường mãi không ngủ được.

Cậu dứt khoát mở trung tâm thương mại liên tinh cầu ra, tiếp tục xem phân bón.

Trải qua một khoảng thời gian mày mò, Khanh Mạnh Chúc phát hiện mục rút thăm trúng thưởng trong trung tâm thương mại liên tinh cầu được chia thành rất nhiều loại, trong đó có một loại dành riêng cho rút thăm trúng mục nông nghiệp, sẽ rút ra một số sản phẩm về trồng trọt chăn nuôi, bao gồm cả phân bón và thuốc.

Khanh Mạnh Chúc rất muốn rút thử, nhưng loại rút thăm trúng thưởng chuyên biệt này khá đắt, mất 10 tinh tệ một lần, trong đó rút ra nhiều nhất chính là cỏ chăn nuôi.

Cậu cảm thấy, với vận may của mình thì e là không rút được loại phân bón mong muốn.

Ngay lúc Khanh Mạnh Chúc đang xem trung tâm thương mại liên tinh cầu, có điện thoại gọi đến.

Cậu tưởng là cuộc gọi rác, đang định cúp máy thì nhìn lướt qua, người gọi đến lại là Minh Xuân Tích.

Thật không ngờ lại là Minh Xuân Tích!

Khanh Mạnh Chúc lập tức ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm vào điện thoại, do dự một lát rồi nghe máy.

"Minh Xuân Tích." Khanh Mạnh Chúc gọi thẳng tên đối phương: "Chúc anh buổi trưa tốt lành."

Minh Xuân Tích ở đầu dây bên kia nói: "Chúc em buổi trưa tốt lành, vừa nãy anh với mẹ cùng ăn cơm, bà ấy thấy lượt thích của em nên hỏi thăm tình hình gần đây của em."

Giọng Khanh Mạnh Chúc bỗng trở nên căng thẳng: "Dì cũng ở đó ạ?!"

Giọng nói của Minh Xuân Tích dường như mang theo ý cười: "Bà ấy về rồi anh mới gọi điện cho em."

Khanh Mạnh Chúc: "Ra là vậy. Chúc mừng anh được giải thưởng."

Minh Xuân Tích: "Cảm ơn, em đang làm gì thế?"

Khanh Mạnh Chúc thuận miệng nói: "Đang xem một chương trình rút thăm trúng thưởng trên mạng."

Minh Xuân Tích: "Bây giờ em vẫn còn rút thăm trúng thưởng à? Vận may khá hơn chút nào chưa?"

Nghe thấy Minh Xuân Tích trêu chọc, Khanh Mạnh Chúc lập tức nghĩ đến cùng một chuyện trong quá khứ.

Hồi cậu học cấp ba, có một bạn học vận may rất tốt, cách ba bữa nửa ngày lại mua vé số cào, thường xuyên cào trúng những khoản tiền nhỏ như mười đồng, hai mươi đồng.

Năm đó Khanh Mạnh Chúc còn hòa mình với mọi người, ra ngoài cùng nhau, bạn học cào thì cậu cũng cào. Chỉ là người khác ít nhiều gì cũng trúng được một ít, còn cậu thì chưa từng trúng bao giờ.

Điều này khiến Khanh Mạnh Chúc rất buồn bực, lúc về nhà còn than thở với người trong nhà.

8

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.