0 chữ
Chương 139
Chương 139: Hưởng thụ
Chưa đợi Khanh Mạnh Chúc nói gì, Chu Yến lại nói: "Cứ dùng vịt nhà cậu hầm từ từ, thịt vịt trước tiên sao cho ráo nước cho thơm, thêm rượu gạo hoặc dùng loại rượu Hoàng Tửu, sau đó cho nước sôi và thịt trai vào hầm nhỏ lửa hai tiếng."
"Đến lúc đó đừng thêm gia vị khác, còn có thể múc một phần ra cho Hộ Pháp và Hộ Vệ ăn. Đúng rồi, còn cả rái cá và cáo đỏ nữa, chúng cũng có thể ăn."
"Tôi nói với cậu này, trai sông hầm vịt như vậy vừa tươi ngon, vừa đậm đà. Ăn một miếng vừa tươi vừa thơm, nước canh hầm thơm nồng sánh mịn còn vương lại trên môi."
"Tôi lúc mười mấy tuổi từng được ăn trai sông khổng lồ kiểu này vớt từ trong hồ. Cái mùi vị kia, nhiều năm như vậy rồi, tôi vẫn không quên được."
Chu Yến miêu tả quá sinh động, Khanh Mạnh Chúc và Minh Xuân Tích nhìn nhau một cái, trong mắt hai người đều lộ ra vẻ hứng thú.
Khanh Mạnh Chúc mời Chu Yến: "Anh có rảnh không? Hay là anh đến hầm? Tôi sẽ ngâm trai sông dưỡng cho nhả bớt cát."
Chu Yến nói đến tự mình cũng thèm rồi, bèn sảng khoái đáp ứng: "Buổi tối đi, trai sông không cần nhả cát. Đến lúc đó chỉ lấy thịt ra là được, dạ dày và ruột đều phải bỏ, có hay không có cát không quan trọng."
Khanh Mạnh Chúc thấy anh ta đều biết làm, liền nói: "Vậy giao hết cho anh, chúng tôi không biết xử lý, tránh làm hỏng."
Chu Yến: "Không thành vấn đề!"
Khanh Mạnh Chúc nhớ ra lại hỏi: "Tôi có thể gọi thêm một người bạn qua không?"
Hôm nay là thứ bảy, Triệu Hòa Hy chắc cũng rảnh, Khanh Mạnh Chúc muốn gọi cậu ấy. Đương nhiên, nếu cậu ấy có hẹn hò, vậy cũng đành thôi.
Chu Yến: "Được chứ, dù sao con vịt lớn như vậy chúng ta cũng ăn không hết."
Chu Yến luôn nhớ thương món trai sông nhà Khanh Mạnh Chúc, buổi chiều hơn bốn giờ đã tới.
Khanh Mạnh Chúc vừa mở cửa sân, anh ta còn chưa bước vào sân đã không khỏi hít mũi: "Thơm quá, mùi gì vậy?"
Chu Yến nhìn xung quanh, cố gắng tìm ra nguồn gốc mùi hương: "Là mùi nhà cậu sao?"
Khanh Mạnh Chúc: "Tôi ở đây xung quanh cũng không có hàng xóm gần cạnh, ngoài mùi từ nhà tôi, còn có thể là mùi nhà ai? Hôm nay làm trà hoa sen, mùi anh ngửi được chắc là mùi trà hoa sen."
Chu Yến cẩn thận phân biệt: "Đúng vậy, mùi vị so với hoa sen dưới ruộng đậm hơn, có cảm giác thơm ngạt ngào."
Khanh Mạnh Chúc: "Chúng tôi sấy khô ở nhiệt độ thấp nửa ngày, mùi hương chắc chắn sẽ có thay đổi."
Bọn họ đang trò chuyện ở cửa sân thì Triệu Hòa Hy từ trong nhà thò đầu ra: "Mấy người đừng chỉ nói chuyện ở ngoài, vào nói chuyện đi."
Khanh Mạnh Chúc giới thiệu bọn họ với nhau, sau đó hỏi: "Uống trà trước hay là làm cơm trước?"
Chu Yến đợi cả ngày, sớm đã muốn chạy tới nếm thử mùi vị trai sông, bây giờ ngửi được mùi thơm này, lại cảm thấy thế nào cũng phải thử trà trước: "Uống trà trước, không vội."
Khanh Mạnh Chúc nhìn đồ vật anh ta cầm trong tay: "Đây là gì?"
Chu Yến: "Rượu ngon lấy từ phòng bếp của chúng tôi, lát nữa cho thêm chút rượu vào hầm vịt, vịt chắc chắn sẽ càng thơm."
Hai người cùng nhau vào nhà, trong nhà đã pha xong trà hoa sen hôm nay làm.
Một đóa hoa lớn trôi nổi trong ấm trà thủy tinh, nước trà màu vàng đỏ tản ra hương thơm ngất ngây.
Chu Yến ngồi xuống, sau khi Triệu Hòa Hy rót trà cho anh ta xong, anh ta không thể chờ đợi được nữa mà uống một hớp, bị bỏng đến mức lông mày cũng nhướng lên nhưng vẫn buột miệng khen: "Trà ngon!"
Trà này uống một hớp, hương thơm thanh u từ khoang miệng lan đến lục phủ ngũ tạng, uống xong cả người đều thoải mái.
Chu Yến: "Thơm thật!"
Khanh Mạnh Chúc: "Đúng thế, chúng tôi chọn nụ hoa tốt nhất, lá trà tốt nhất, sấy ở nhiệt độ thấp ra. Nước pha trà cũng là lên núi lấy nước suối chính tông, muốn không ngon cũng khó."
Chu Yến cảm khái: "Vẫn là mấy người biết hưởng thụ, trà này còn thơm hơn trà mấy trăm nghìn tệ một cân mà khách hàng của chúng tôi uống."
Khanh Mạnh Chúc lập tức nhìn Minh Xuân Tích: "Lá trà bên trong bao nhiêu tiền?"
Triệu Hòa Hy cũng nhìn qua, mặt đầy tò mò.
Minh Xuân Tích đặt chén trà xuống: "Người khác tặng, anh không rõ lắm."
Khanh Mạnh Chúc lại nếm một ngụm trà, phán đoán: "Chắc là không rẻ."
Trà ngon thế vẫn là để ở nhà từ từ uống thì hơn.
Trà ngon như vậy, Chu Yến cũng không vội làm gì khác, liền cùng bọn họ uống trà ăn hạt.
Uống hết một ấm trà lớn, mọi người mỗi người thu dọn một chút mới chuẩn bị làm cơm tối.
Khanh Mạnh Chúc phân công: "Tôi với Hòa Hy làm vịt, anh Chu anh xử lý thịt trai?"
Triệu Hòa Hy tích cực hưởng ứng: "Không vấn đề."
Chu Yến cũng không có ý kiến: "Được."
Minh Xuân Tích ở bên cạnh nói: "Anh cũng đến giúp."
Khanh Mạnh Chúc ném cho Minh Xuân Tích một ánh mắt lo lắng, ý là xử lý nguyên liệu nấu ăn có hơi bẩn loạn, anh có được không?
Minh Xuân Tích gật đầu, tỏ vẻ mình không sao.
Thế là, Khanh Mạnh Chúc và Triệu Hòa Hy xử lý vịt, hai người còn lại đi xử lý trai sông.
Trước khi đi bắt vịt, Khanh Mạnh Chúc nhớ ra: "Trong trai sông có thể có ngọc trai, lát nữa nhớ tìm thử xem?"
Chu Yến: "Yên tâm đi, nguyên liệu nấu ăn có vật lạ tôi đảm bảo là người đầu tiên nhìn ra, không bỏ sót đâu."
Khanh Mạnh Chúc: "Vậy trông cậy vào hai anh."
Bốn người chia làm hai ngả xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Gϊếŧ vịt và xử lý trai sông mùi đều rất bám mùi, để giữ vệ sinh cho nhà cửa, bọn họ đều bưng nguyên liệu nấu ăn ra bờ sông để xử lý. Bởi vì ở gần, họ vừa vặn đều có thể nhìn thấy nhau.
"Đến lúc đó đừng thêm gia vị khác, còn có thể múc một phần ra cho Hộ Pháp và Hộ Vệ ăn. Đúng rồi, còn cả rái cá và cáo đỏ nữa, chúng cũng có thể ăn."
"Tôi nói với cậu này, trai sông hầm vịt như vậy vừa tươi ngon, vừa đậm đà. Ăn một miếng vừa tươi vừa thơm, nước canh hầm thơm nồng sánh mịn còn vương lại trên môi."
"Tôi lúc mười mấy tuổi từng được ăn trai sông khổng lồ kiểu này vớt từ trong hồ. Cái mùi vị kia, nhiều năm như vậy rồi, tôi vẫn không quên được."
Chu Yến miêu tả quá sinh động, Khanh Mạnh Chúc và Minh Xuân Tích nhìn nhau một cái, trong mắt hai người đều lộ ra vẻ hứng thú.
Chu Yến nói đến tự mình cũng thèm rồi, bèn sảng khoái đáp ứng: "Buổi tối đi, trai sông không cần nhả cát. Đến lúc đó chỉ lấy thịt ra là được, dạ dày và ruột đều phải bỏ, có hay không có cát không quan trọng."
Khanh Mạnh Chúc thấy anh ta đều biết làm, liền nói: "Vậy giao hết cho anh, chúng tôi không biết xử lý, tránh làm hỏng."
Chu Yến: "Không thành vấn đề!"
Khanh Mạnh Chúc nhớ ra lại hỏi: "Tôi có thể gọi thêm một người bạn qua không?"
Hôm nay là thứ bảy, Triệu Hòa Hy chắc cũng rảnh, Khanh Mạnh Chúc muốn gọi cậu ấy. Đương nhiên, nếu cậu ấy có hẹn hò, vậy cũng đành thôi.
Chu Yến: "Được chứ, dù sao con vịt lớn như vậy chúng ta cũng ăn không hết."
Chu Yến luôn nhớ thương món trai sông nhà Khanh Mạnh Chúc, buổi chiều hơn bốn giờ đã tới.
Chu Yến nhìn xung quanh, cố gắng tìm ra nguồn gốc mùi hương: "Là mùi nhà cậu sao?"
Khanh Mạnh Chúc: "Tôi ở đây xung quanh cũng không có hàng xóm gần cạnh, ngoài mùi từ nhà tôi, còn có thể là mùi nhà ai? Hôm nay làm trà hoa sen, mùi anh ngửi được chắc là mùi trà hoa sen."
Chu Yến cẩn thận phân biệt: "Đúng vậy, mùi vị so với hoa sen dưới ruộng đậm hơn, có cảm giác thơm ngạt ngào."
Khanh Mạnh Chúc: "Chúng tôi sấy khô ở nhiệt độ thấp nửa ngày, mùi hương chắc chắn sẽ có thay đổi."
Bọn họ đang trò chuyện ở cửa sân thì Triệu Hòa Hy từ trong nhà thò đầu ra: "Mấy người đừng chỉ nói chuyện ở ngoài, vào nói chuyện đi."
Khanh Mạnh Chúc giới thiệu bọn họ với nhau, sau đó hỏi: "Uống trà trước hay là làm cơm trước?"
Khanh Mạnh Chúc nhìn đồ vật anh ta cầm trong tay: "Đây là gì?"
Chu Yến: "Rượu ngon lấy từ phòng bếp của chúng tôi, lát nữa cho thêm chút rượu vào hầm vịt, vịt chắc chắn sẽ càng thơm."
Hai người cùng nhau vào nhà, trong nhà đã pha xong trà hoa sen hôm nay làm.
Một đóa hoa lớn trôi nổi trong ấm trà thủy tinh, nước trà màu vàng đỏ tản ra hương thơm ngất ngây.
Chu Yến ngồi xuống, sau khi Triệu Hòa Hy rót trà cho anh ta xong, anh ta không thể chờ đợi được nữa mà uống một hớp, bị bỏng đến mức lông mày cũng nhướng lên nhưng vẫn buột miệng khen: "Trà ngon!"
Trà này uống một hớp, hương thơm thanh u từ khoang miệng lan đến lục phủ ngũ tạng, uống xong cả người đều thoải mái.
Chu Yến: "Thơm thật!"
Khanh Mạnh Chúc: "Đúng thế, chúng tôi chọn nụ hoa tốt nhất, lá trà tốt nhất, sấy ở nhiệt độ thấp ra. Nước pha trà cũng là lên núi lấy nước suối chính tông, muốn không ngon cũng khó."
Chu Yến cảm khái: "Vẫn là mấy người biết hưởng thụ, trà này còn thơm hơn trà mấy trăm nghìn tệ một cân mà khách hàng của chúng tôi uống."
Khanh Mạnh Chúc lập tức nhìn Minh Xuân Tích: "Lá trà bên trong bao nhiêu tiền?"
Triệu Hòa Hy cũng nhìn qua, mặt đầy tò mò.
Minh Xuân Tích đặt chén trà xuống: "Người khác tặng, anh không rõ lắm."
Khanh Mạnh Chúc lại nếm một ngụm trà, phán đoán: "Chắc là không rẻ."
Trà ngon thế vẫn là để ở nhà từ từ uống thì hơn.
Trà ngon như vậy, Chu Yến cũng không vội làm gì khác, liền cùng bọn họ uống trà ăn hạt.
Uống hết một ấm trà lớn, mọi người mỗi người thu dọn một chút mới chuẩn bị làm cơm tối.
Khanh Mạnh Chúc phân công: "Tôi với Hòa Hy làm vịt, anh Chu anh xử lý thịt trai?"
Triệu Hòa Hy tích cực hưởng ứng: "Không vấn đề."
Chu Yến cũng không có ý kiến: "Được."
Minh Xuân Tích ở bên cạnh nói: "Anh cũng đến giúp."
Khanh Mạnh Chúc ném cho Minh Xuân Tích một ánh mắt lo lắng, ý là xử lý nguyên liệu nấu ăn có hơi bẩn loạn, anh có được không?
Minh Xuân Tích gật đầu, tỏ vẻ mình không sao.
Thế là, Khanh Mạnh Chúc và Triệu Hòa Hy xử lý vịt, hai người còn lại đi xử lý trai sông.
Trước khi đi bắt vịt, Khanh Mạnh Chúc nhớ ra: "Trong trai sông có thể có ngọc trai, lát nữa nhớ tìm thử xem?"
Chu Yến: "Yên tâm đi, nguyên liệu nấu ăn có vật lạ tôi đảm bảo là người đầu tiên nhìn ra, không bỏ sót đâu."
Khanh Mạnh Chúc: "Vậy trông cậy vào hai anh."
Bốn người chia làm hai ngả xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Gϊếŧ vịt và xử lý trai sông mùi đều rất bám mùi, để giữ vệ sinh cho nhà cửa, bọn họ đều bưng nguyên liệu nấu ăn ra bờ sông để xử lý. Bởi vì ở gần, họ vừa vặn đều có thể nhìn thấy nhau.
18
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
