0 chữ
Chương 137
Chương 137: Trai sông khổng lồ
Khanh Mạnh Chúc nói phải dẫn Minh Xuân Tích làm trà hoa sen. Sáng sớm hôm sau, bọn họ liền thức dậy đi đến bên ao sen.
Phùng Ngưng Hương ba người đã đến giúp hái rau, thấy hai người họ thì chào hỏi.
Khanh Mạnh Chúc qua xem một chút. Hôm nay quá trình hái rau cũng rất thuận lợi, không cần cậu ra tay, cậu liền dẫn Minh Xuân Tích qua ao.
Trong ao mọc đầy hoa sen đỏ thắm, vì mặt trời còn chưa lên, không ít hoa sen còn chưa nở.
Cho dù là hoa sen đã nở cũng chỉ mới hé nở một chút.
Sương mù bao phủ trên ao, khiến hoa sen có vẻ càng thêm kiều diễm, vừa nhìn đã biết không tầm thường.
Minh Xuân Tích nhìn hoa sen, nói: "Hoa sen so với trước kia càng đẹp hơn."
Khanh Mạnh Chúc biết đây là công lao của bã linh châu, gật đầu nói: "Đúng vậy, càng ngày càng tốt hơn. Chúng ta xuống nước từ bên này, lát nữa hái nụ hoa, đừng hái hoa đã nở, hoa đã nở hương thơm tản đi bớt rồi."
Minh Xuân Tích đáp lại: "Anh biết rồi."
Khanh Mạnh Chúc mặc quần ủng xuống nước trước, sau đó đưa tay để Minh Xuân Tích vịn tay cậu mà xuống, tránh cho Minh Xuân Tích vì không quen thuộc địa hình ao, cộng thêm bùn đáy ao quá dày mà bị trượt chân trong ao.
Minh Xuân Tích cũng mặc một cái quần ủng, vóc dáng anh quá cao, quần ủng có vẻ không vừa người cho lắm.
Nhưng bản thân anh dường như không bị cái này làm phiền, trên mặt thậm chí có nụ cười nhạt, xem ra tâm tình rất tốt.
Hai người xuống nước, dùng dao nhỏ hái nụ hoa sen.
Khanh Mạnh Chúc hái những nụ hoa vừa to vừa mập, chọn những nụ hoa sắp nở mà chưa bung ra đưa cho Minh Xuân Tích xem. Loại nụ hoa này độ chín cao nhất, hương thơm và hình dáng đều rất hoàn mỹ, dùng để làm trà hoa sen rất thích hợp.
Minh Xuân Tích xem xong, liền hái nụ hoa giống như cậu.
Hai người đi trong ao, lúc sắp đi đến giữa ao, Minh Xuân Tích đột nhiên lên tiếng: "Ấy?"
Khanh Mạnh Chúc quay đầu: "Sao vậy?"
Minh Xuân Tích thử khom lưng sờ soạng: "Anh đạp phải một thứ cứng cứng."
Khanh Mạnh Chúc lập tức duỗi tay nắm cánh tay anh: "Chờ một chút! Để em."
Bọn họ đã sắp đến trung tâm ao rồi, Khanh Mạnh Chúc cho rằng thứ Minh Xuân Tích đạp phải là bã linh châu. Trong lòng cậu lo lắng, lúc này nắm lấy cánh tay Minh Xuân Tích cũng không có ý gì khác, chỉ có lo lắng.
Trên mặt Minh Xuân Tích hiếm khi lộ ra một chút biểu tình nghi hoặc: "Không cần, anh tự làm là được."
Khanh Mạnh Chúc căng thẳng nói: "Đừng động, anh không biết tình hình bên dưới đâu, để cho em."
Thế là, Khanh Mạnh Chúc duy trì tư thế một cánh tay nắm lấy Minh Xuân Tích, khom lưng mò xuống phía dưới.
Ngoài ý muốn chính là, cậu sờ được một thứ tròn tròn cứng đơ, điều này khiến cậu thở phào nhẹ nhõm.
Thứ bên dưới chắc chắn không phải là bã linh châu, bã linh châu được cậu dùng túi lưới bọc lại rồi, không phải xúc cảm này.
Khanh Mạnh Chúc nhất thời không hình dung được thứ bên dưới rốt cuộc là thứ gì, liền cầm lên xem.
Kết quả thứ bên dưới còn nặng hơn cậu tưởng tượng, cậu có chút khó khăn mới cầm lên được, sau đó phát hiện vậy mà lại là một con trai sông khổng lồ.
Con trai này ít nhất cũng có ba cân, vỏ tròn vo, chỉ có chỗ cao nhất của vỏ hơi trắng, những chỗ khác đều là màu đen.
Minh Xuân Tích: "Sao mà to thế?"
Khanh Mạnh Chúc cũng kinh ngạc, cầm con trai lật tới lật lui xem: "Lớn thật! Béo ghê ấy!"
Con trai vừa bị vớt lên thì còn chưa khép vỏ hoàn toàn, có thể từ khe hở nhìn thấy thịt màu cam vàng bên trong. Ngay sau đó khe hở đã khép chặt, chỉ phun ra một chút nước.
Minh Xuân Tích nhận lấy xem: "Còn phải nuôi tiếp không?"
Khanh Mạnh Chúc vội vàng ngăn cản động tác muốn thả con trai về nước của anh: "Không không không! Mau vớt lên, trước kia em còn thả bã trà vào ao để diệt trừ sinh vật dưới nước, không biết vì sao lại không có tác dụng với trai? Tốt nhất là nên dọn dẹp lại lần nữa."
Minh Xuân Tích nghe hiểu: "Nó sẽ gây trở ngại cho tôm và sen trong ao sao?"
Khanh Mạnh Chúc: "Gần như là vậy, tóm lại trai trong ao nhiều không phải là chuyện tốt. Chúng có thể là những con còn sót lại từ trước trong ao, cũng có thể là từ bên ngoài lẻn vào. Nếu không vớt đi, rất nhanh chúng sẽ sinh sôi nảy nở càng ngày càng nhiều."
Minh Xuân Tích: "Vậy phải vớt bây giờ sao?"
Khanh Mạnh Chúc: "Vớt! Anh đi bên kia, em đến bên này."
Minh Xuân Tích không có ý kiến: "Em cẩn thận một chút."
Khanh Mạnh Chúc đem nụ hoa và trai sông trong tay đặt lên bờ, sau đó đi về phía trung tâm ao.
Rất nhanh cậu đã sờ thấy túi lưới đựng bã linh châu ở vị trí quen thuộc. Cậu lặng lẽ vớt lên, cách mặt nước nhìn thoáng qua, bã linh châu vẫn còn sáng lấp lánh như trước, không hề có bất kỳ thay đổi nào.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, ấn bã linh châu vào bùn giấu kỹ đi, tiếp tục mò vớt trai.
Nước trong ao quá sâu, bọn họ chỉ có thể dùng chân để thăm dò, đạp phải vật cứng cứng rồi mới khom lưng xuống mò.
Đi trong bùn rất dễ bị mất thăng bằng, cứ như vậy vừa đi vừa mò trai, thỉnh thoảng nhìn thấy nụ hoa tốt còn phải hái nụ hoa, công việc tương đối gian nan.
Ngay lúc bọn họ đang bận rộn, có hai cái đầu nhỏ từ trong đám cỏ bên bờ chui ra: "Chít chít?"
Khanh Mạnh Chúc quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy rái cá và cáo đỏ: "Hai đứa còn chưa về sao?"
Rái cá mở to đôi mắt nhìn cậu, cái mũi nhỏ động đậy: "Eng."
Khanh Mạnh Chúc tiện tay ném con trai không lớn không nhỏ trong tay đến trước mặt chúng nó: "Tối hôm qua đi săn không thuận lợi sao? Con trai này cho các em ăn."
Rái cá dùng móng vuốt cào lấy con trai ngửi ngửi, đột nhiên đặt sang một bên rồi nhảy tỏm xuống ao, lặn xuống nước.
Lúc ngoi lên thì trong chân của nó đã có một con trai lớn. Nó dùng hai chân nâng lên đưa đến trước mặt Khanh Mạnh Chúc: "Eng?"
Khanh Mạnh Chúc không ngờ nó bắt trai lại linh hoạt như vậy: "Đúng đúng đúng, chúng ta chính là muốn vớt trai, cảm ơn em."
Rái cá giao con trai cho Khanh Mạnh Chúc xong, lại lặn xuống, rất nhanh đã nổi lên ở chỗ cách đó mấy mét. Đồng thời trong chân của nó lại bắt được con trai mới: "Eng!"
Phùng Ngưng Hương ba người đã đến giúp hái rau, thấy hai người họ thì chào hỏi.
Khanh Mạnh Chúc qua xem một chút. Hôm nay quá trình hái rau cũng rất thuận lợi, không cần cậu ra tay, cậu liền dẫn Minh Xuân Tích qua ao.
Trong ao mọc đầy hoa sen đỏ thắm, vì mặt trời còn chưa lên, không ít hoa sen còn chưa nở.
Cho dù là hoa sen đã nở cũng chỉ mới hé nở một chút.
Sương mù bao phủ trên ao, khiến hoa sen có vẻ càng thêm kiều diễm, vừa nhìn đã biết không tầm thường.
Minh Xuân Tích nhìn hoa sen, nói: "Hoa sen so với trước kia càng đẹp hơn."
Khanh Mạnh Chúc biết đây là công lao của bã linh châu, gật đầu nói: "Đúng vậy, càng ngày càng tốt hơn. Chúng ta xuống nước từ bên này, lát nữa hái nụ hoa, đừng hái hoa đã nở, hoa đã nở hương thơm tản đi bớt rồi."
Khanh Mạnh Chúc mặc quần ủng xuống nước trước, sau đó đưa tay để Minh Xuân Tích vịn tay cậu mà xuống, tránh cho Minh Xuân Tích vì không quen thuộc địa hình ao, cộng thêm bùn đáy ao quá dày mà bị trượt chân trong ao.
Minh Xuân Tích cũng mặc một cái quần ủng, vóc dáng anh quá cao, quần ủng có vẻ không vừa người cho lắm.
Nhưng bản thân anh dường như không bị cái này làm phiền, trên mặt thậm chí có nụ cười nhạt, xem ra tâm tình rất tốt.
Hai người xuống nước, dùng dao nhỏ hái nụ hoa sen.
Khanh Mạnh Chúc hái những nụ hoa vừa to vừa mập, chọn những nụ hoa sắp nở mà chưa bung ra đưa cho Minh Xuân Tích xem. Loại nụ hoa này độ chín cao nhất, hương thơm và hình dáng đều rất hoàn mỹ, dùng để làm trà hoa sen rất thích hợp.
Minh Xuân Tích xem xong, liền hái nụ hoa giống như cậu.
Khanh Mạnh Chúc quay đầu: "Sao vậy?"
Minh Xuân Tích thử khom lưng sờ soạng: "Anh đạp phải một thứ cứng cứng."
Khanh Mạnh Chúc lập tức duỗi tay nắm cánh tay anh: "Chờ một chút! Để em."
Bọn họ đã sắp đến trung tâm ao rồi, Khanh Mạnh Chúc cho rằng thứ Minh Xuân Tích đạp phải là bã linh châu. Trong lòng cậu lo lắng, lúc này nắm lấy cánh tay Minh Xuân Tích cũng không có ý gì khác, chỉ có lo lắng.
Trên mặt Minh Xuân Tích hiếm khi lộ ra một chút biểu tình nghi hoặc: "Không cần, anh tự làm là được."
Khanh Mạnh Chúc căng thẳng nói: "Đừng động, anh không biết tình hình bên dưới đâu, để cho em."
Thế là, Khanh Mạnh Chúc duy trì tư thế một cánh tay nắm lấy Minh Xuân Tích, khom lưng mò xuống phía dưới.
Ngoài ý muốn chính là, cậu sờ được một thứ tròn tròn cứng đơ, điều này khiến cậu thở phào nhẹ nhõm.
Khanh Mạnh Chúc nhất thời không hình dung được thứ bên dưới rốt cuộc là thứ gì, liền cầm lên xem.
Kết quả thứ bên dưới còn nặng hơn cậu tưởng tượng, cậu có chút khó khăn mới cầm lên được, sau đó phát hiện vậy mà lại là một con trai sông khổng lồ.
Con trai này ít nhất cũng có ba cân, vỏ tròn vo, chỉ có chỗ cao nhất của vỏ hơi trắng, những chỗ khác đều là màu đen.
Minh Xuân Tích: "Sao mà to thế?"
Khanh Mạnh Chúc cũng kinh ngạc, cầm con trai lật tới lật lui xem: "Lớn thật! Béo ghê ấy!"
Con trai vừa bị vớt lên thì còn chưa khép vỏ hoàn toàn, có thể từ khe hở nhìn thấy thịt màu cam vàng bên trong. Ngay sau đó khe hở đã khép chặt, chỉ phun ra một chút nước.
Minh Xuân Tích nhận lấy xem: "Còn phải nuôi tiếp không?"
Khanh Mạnh Chúc vội vàng ngăn cản động tác muốn thả con trai về nước của anh: "Không không không! Mau vớt lên, trước kia em còn thả bã trà vào ao để diệt trừ sinh vật dưới nước, không biết vì sao lại không có tác dụng với trai? Tốt nhất là nên dọn dẹp lại lần nữa."
Minh Xuân Tích nghe hiểu: "Nó sẽ gây trở ngại cho tôm và sen trong ao sao?"
Khanh Mạnh Chúc: "Gần như là vậy, tóm lại trai trong ao nhiều không phải là chuyện tốt. Chúng có thể là những con còn sót lại từ trước trong ao, cũng có thể là từ bên ngoài lẻn vào. Nếu không vớt đi, rất nhanh chúng sẽ sinh sôi nảy nở càng ngày càng nhiều."
Minh Xuân Tích: "Vậy phải vớt bây giờ sao?"
Khanh Mạnh Chúc: "Vớt! Anh đi bên kia, em đến bên này."
Minh Xuân Tích không có ý kiến: "Em cẩn thận một chút."
Khanh Mạnh Chúc đem nụ hoa và trai sông trong tay đặt lên bờ, sau đó đi về phía trung tâm ao.
Rất nhanh cậu đã sờ thấy túi lưới đựng bã linh châu ở vị trí quen thuộc. Cậu lặng lẽ vớt lên, cách mặt nước nhìn thoáng qua, bã linh châu vẫn còn sáng lấp lánh như trước, không hề có bất kỳ thay đổi nào.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, ấn bã linh châu vào bùn giấu kỹ đi, tiếp tục mò vớt trai.
Nước trong ao quá sâu, bọn họ chỉ có thể dùng chân để thăm dò, đạp phải vật cứng cứng rồi mới khom lưng xuống mò.
Đi trong bùn rất dễ bị mất thăng bằng, cứ như vậy vừa đi vừa mò trai, thỉnh thoảng nhìn thấy nụ hoa tốt còn phải hái nụ hoa, công việc tương đối gian nan.
Ngay lúc bọn họ đang bận rộn, có hai cái đầu nhỏ từ trong đám cỏ bên bờ chui ra: "Chít chít?"
Khanh Mạnh Chúc quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy rái cá và cáo đỏ: "Hai đứa còn chưa về sao?"
Rái cá mở to đôi mắt nhìn cậu, cái mũi nhỏ động đậy: "Eng."
Khanh Mạnh Chúc tiện tay ném con trai không lớn không nhỏ trong tay đến trước mặt chúng nó: "Tối hôm qua đi săn không thuận lợi sao? Con trai này cho các em ăn."
Rái cá dùng móng vuốt cào lấy con trai ngửi ngửi, đột nhiên đặt sang một bên rồi nhảy tỏm xuống ao, lặn xuống nước.
Lúc ngoi lên thì trong chân của nó đã có một con trai lớn. Nó dùng hai chân nâng lên đưa đến trước mặt Khanh Mạnh Chúc: "Eng?"
Khanh Mạnh Chúc không ngờ nó bắt trai lại linh hoạt như vậy: "Đúng đúng đúng, chúng ta chính là muốn vớt trai, cảm ơn em."
Rái cá giao con trai cho Khanh Mạnh Chúc xong, lại lặn xuống, rất nhanh đã nổi lên ở chỗ cách đó mấy mét. Đồng thời trong chân của nó lại bắt được con trai mới: "Eng!"
11
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
