0 chữ
Chương 125
Chương 125: Chuẩn bị tiệc
Đàm Văn Lỗi thông tin nhanh nhạy, kể với Khanh Mạnh Chúc: "Cháu không thấy đâu, vừa đặt đồ vào, cái sân cũ của nhà chú Mậu Lâm lập tức thay đổi. Hôm đó chú ở bên ngoài nhìn vào mà không dám vào."
Khanh Mạnh Chúc: "Họ còn cho người khác vây xem ạ?"
Đàm Văn Lỗi: "Chỉ xem bên ngoài thôi, đường bên ngoài đâu phải của họ, chẳng lẽ lại đuổi người đi?"
Khanh Mạnh Chúc: "Có lý. Thế còn nguyên liệu nấu ăn thì sao? Cháu nghe nói họ mua rất nhiều đặc sản ở chỗ chúng ta?"
Nhắc đến điều này, Đàm Văn Lỗi liền phấn khởi: "Đúng vậy, gà nhà Trường Hoành, heo nhà Minh Phát, cá nhà lão Du, còn có rau củ quả của các nhà nữa, đều mua gấp đôi."
Khanh Mạnh Chúc: "Vung tay ghê thật."
Đàm Văn Lỗi ghé lại gần hơn: "Không chỉ có vậy, họ mua rồi cũng không có chở đi luôn, cứ nói là gửi lại nuôi thêm một thời gian, đến khi cần thì lấy. Rau trồng thì không nói làm gì, cháu có biết họ nuôi gà, vịt, heo, cá kiểu gì không?"
Khanh Mạnh Chúc lắc đầu.
Đàm Văn Lỗi: "Chú nghe nói á. Heo từ hôm nay trở đi chỉ được ăn cỏ heo (1) và rau dại bên ngoài. Gà cũng vậy, toàn ăn thóc, không được trộn lẫn một chút thức ăn chăn nuôi nào. Cá thì càng quá đáng, cá nhà lão Du không phải nuôi ở ao trên núi sao? Người mua cá yêu cầu thả l*иg nuôi dưới suối, không cho ăn gì hết, cứ để đói một tuần."
Khanh Mạnh Chúc: "Cũng khá cầu kỳ đấy."
Đàm Văn Lỗi: "Chú thấy khá là phiền phức, chỉ là không biết làm rườm rà như thế có biến hóa được gì không?"
Khanh Mạnh Chúc: "Cá chắc là có thay đổi, trước đây cháu cũng từng để đói rồi, ăn ngon hơn rất nhiều."
Đàm Văn Lỗi tặc lưỡi: "Thật là cầu kỳ."
Không chỉ Đàm Văn Lỗi, mà hầu hết mọi người trong thôn đều đang bàn tán về nhóm người sẽ đến thôn ăn uống này.
Khi Chu Yến và những người khác còn chưa đến, trong thôn đã lan truyền đủ loại tin đồn về họ.
Sau này Khanh Mạnh Chúc đề cập chuyện này với anh ta, anh ta rất khó hiểu: "Nào có khoa trương như vậy? Chúng tôi cũng chỉ muốn có được nguyên liệu tốt hơn nên mới xử lý một chút thôi mà."
Khanh Mạnh Chúc tò mò: "Sao mọi người lại nghĩ đến việc tổ chức tiệc ở thôn chúng tôi?"
Chu Yến: "Lần trước chẳng phải tôi từng đến thôn cậu hái rau cùng với Tân Phỉ sao? Tôi thấy môi trường thôn cậu khá tốt, giao thông lại thuận tiện nên đã đề cập với cấp trên. Cấp trên phê duyệt, cuối cùng quyết định chọn thôn cậu."
Khanh Mạnh Chúc: "Tôi còn tưởng có lý do đặc biệt gì."
Chu Yến: "Không có lý do đặc biệt gì, nếu nói đặc biệt hơn một chút, thì chắc là rau nhà cậu. Hôm nay cậu có thể đưa tôi đến nhà cậu hái rau không?"
Khanh Mạnh Chúc: "Được chứ, anh không ngại mệt thì tự hái cũng được."
Khanh Mạnh Chúc đưa Chu Yến đến đất nhà mình, để anh ta thoải mái hái.
Chu Yến quan sát ruộng rau nhà Khanh Mạnh Chúc, có chút thất vọng: "Đậu đũa và cà chua không còn, bí đao cũng gần như hết rồi."
Khanh Mạnh Chúc giải thích: "Đợt cà chua trước đã hết mùa, lứa cà chua sau còn chưa lớn. Đậu que đậu đũa và bí đao cũng vậy, cũng gần hết mùa rồi. Nếu anh cần thì nhà tôi có cà chua khô và đậu đũa phơi khô, còn có bí đao để dành lại, lát nữa tôi đưa cho anh."
Chu Yến: "Cần! Rau khô càng nhiều càng tốt, bên tôi rất cần. Tôi xem rau ngoài ruộng trước đã."
Rau nhà Khanh Mạnh Chúc đã loại bỏ một đợt, nhưng cũng có những loại rau mới mọc lên.
Có tỏi non, rau diếp ngồng, cải trắng, cà rốt nhà cậu bây giờ đều có thể ăn được, cộng thêm cà tím, bí đỏ, mướp dây, dưa chuột... vốn đang vào mùa bội thu. Thêm cả lá sen, hạt sen, ngó sen trong ao, thứ có thể ăn được rất nhiều.
Chu Yến rất nhanh đã để mắt đến hạt sen. Anh ta hái một cái đài sen, bóc hạt sen bên trong ăn thử: "Ồ, hạt sen nhà cậu không giống với hạt sen nhà người khác nhỉ."
Khanh Mạnh Chúc: "Ăn ngon hơn đúng không?"
Chu Yến cẩn thận nhai và nếm thử: "Đúng! Thơm, ngọt và mềm hơn, hương thơm còn phức tạp hơn, là hương thơm rất thanh mát của hạt sen. Tôi hái thêm một đài sen nữa nhé?"
Khanh Mạnh Chúc: "Hái đi. Dù sao cũng chỉ có thể cho anh tối đa khoảng mười cân."
Chu Yến lập tức kêu lên: "Cậu có tận hai ao hạt sen mà còn keo kiệt vậy! Hạt sen bóc ra rồi thì được bao nhiêu đâu? Ít nhất cũng phải gấp đôi, cho hai ba chục cân đi chứ!"
Khanh Mạnh Chúc: "Đa số đài sen còn chưa già đâu, anh không thể phá hoại hạt sen non nhà tôi chứ?"
Chu Yến: "Hạt sen non có cái hay của hạt sen non, có rất nhiều món ăn được làm từ hạt sen non."
Khanh Mạnh Chúc: "Không được, chỉ có thể hái đài sen già thôi. Anh cứ dùng tiết kiệm đi, dù sao cũng chỉ có thể cho anh được bấy nhiêu đó thôi."
Chu Yến tặc lưỡi: "Thế còn ngó sen thì sao, cậu hái chút ngó sen lên cho tôi xem? Hay là tôi tự xuống nước mò?"
Khanh Mạnh Chúc lập tức nói: "Để tôi tự làm là được, người khác hái tôi sợ hái nhầm, làm hỏng củ sen đang lớn của tôi."
Chu Yến cũng không để ý: "Vậy cậu hái loại non một chút, loại non ăn ngon hơn."
Thế là Khanh Mạnh Chúc xuống ao mò lên một nắm ngó sen, cọng nào cọng nấy thẳng tắp, trắng như ngọc.
Chu Yến nhận lấy, dùng móng tay cạy nhẹ lớp vỏ ngoài rồi cắn một miếng.
Khanh Mạnh Chúc gọi anh lại: "Anh cẩn thận một chút, trong nước có không ít ký sinh trùng đấy."
Chu Yến: "Không sao, tôi đã cạo vỏ rồi. Ngó sen nhà cậu cũng ngon đấy, vừa ngọt vừa giòn vừa non, bình thường cậu tự ăn à? Ăn thế nào?"
Khanh Mạnh Chúc từ bờ ao bò lên: "Xào thịt bò, xào trực tiếp hoặc thêm ớt ngâm, món nào cũng ngon."
Chu Yến mắt sáng lên nhìn cậu: "Vậy nhà cậu có ớt ngâm không?"
Khanh Mạnh Chúc: "Có, nhưng mới ngâm được hai tháng, mùi vị bình thường, không bằng ớt ngâm hơn một năm."
Chu Yến vươn tay kéo cậu lại: "Đủ dùng rồi! Tôi thử món trước đã."
Khách của Chu Yến phải đến tuần sau mới tới, anh ta đến thôn sớm như vậy chủ yếu là để thử món.
Theo lời Chu Yến, khách quan trọng như vậy, chắc chắn phải dựa vào đặc tính của nguyên liệu và tình huống cá nhân của khách mà từ từ điều chỉnh thực đơn.
Hiện tại thời gian hơi gấp, Chu Yến chỉ có một tuần để điều chỉnh.
Nếu có thời gian đầy đủ, dùng một hai tháng để điều chỉnh cũng không phải mà quá.
---
(1) Cỏ heo: cỏ thường dùng riêng cho heo/lợn ăn. Theo thuật ngữ gốc tác giả sử dụng thì đây là một chi thực vật trong họ nhà Cúc - chi Cỏ phấn hương (Ambrosia)
Chi thì gồm nhiều loài nha, ảnh bên dưới là minh họa một loài thuộc chi này:(Trên hình là Ambrosia artemisiifolia, chúng phát triển rất mạnh mẽ và dễ thích nghi, phát triển tốt đến lấn át luôn cả cây trồng chính, lại còn khó diệt nên thường được dùng cho heo ăn)
Khanh Mạnh Chúc: "Họ còn cho người khác vây xem ạ?"
Đàm Văn Lỗi: "Chỉ xem bên ngoài thôi, đường bên ngoài đâu phải của họ, chẳng lẽ lại đuổi người đi?"
Khanh Mạnh Chúc: "Có lý. Thế còn nguyên liệu nấu ăn thì sao? Cháu nghe nói họ mua rất nhiều đặc sản ở chỗ chúng ta?"
Nhắc đến điều này, Đàm Văn Lỗi liền phấn khởi: "Đúng vậy, gà nhà Trường Hoành, heo nhà Minh Phát, cá nhà lão Du, còn có rau củ quả của các nhà nữa, đều mua gấp đôi."
Khanh Mạnh Chúc: "Vung tay ghê thật."
Đàm Văn Lỗi ghé lại gần hơn: "Không chỉ có vậy, họ mua rồi cũng không có chở đi luôn, cứ nói là gửi lại nuôi thêm một thời gian, đến khi cần thì lấy. Rau trồng thì không nói làm gì, cháu có biết họ nuôi gà, vịt, heo, cá kiểu gì không?"
Đàm Văn Lỗi: "Chú nghe nói á. Heo từ hôm nay trở đi chỉ được ăn cỏ heo (1) và rau dại bên ngoài. Gà cũng vậy, toàn ăn thóc, không được trộn lẫn một chút thức ăn chăn nuôi nào. Cá thì càng quá đáng, cá nhà lão Du không phải nuôi ở ao trên núi sao? Người mua cá yêu cầu thả l*иg nuôi dưới suối, không cho ăn gì hết, cứ để đói một tuần."
Khanh Mạnh Chúc: "Cũng khá cầu kỳ đấy."
Đàm Văn Lỗi: "Chú thấy khá là phiền phức, chỉ là không biết làm rườm rà như thế có biến hóa được gì không?"
Khanh Mạnh Chúc: "Cá chắc là có thay đổi, trước đây cháu cũng từng để đói rồi, ăn ngon hơn rất nhiều."
Đàm Văn Lỗi tặc lưỡi: "Thật là cầu kỳ."
Không chỉ Đàm Văn Lỗi, mà hầu hết mọi người trong thôn đều đang bàn tán về nhóm người sẽ đến thôn ăn uống này.
Sau này Khanh Mạnh Chúc đề cập chuyện này với anh ta, anh ta rất khó hiểu: "Nào có khoa trương như vậy? Chúng tôi cũng chỉ muốn có được nguyên liệu tốt hơn nên mới xử lý một chút thôi mà."
Khanh Mạnh Chúc tò mò: "Sao mọi người lại nghĩ đến việc tổ chức tiệc ở thôn chúng tôi?"
Chu Yến: "Lần trước chẳng phải tôi từng đến thôn cậu hái rau cùng với Tân Phỉ sao? Tôi thấy môi trường thôn cậu khá tốt, giao thông lại thuận tiện nên đã đề cập với cấp trên. Cấp trên phê duyệt, cuối cùng quyết định chọn thôn cậu."
Khanh Mạnh Chúc: "Tôi còn tưởng có lý do đặc biệt gì."
Chu Yến: "Không có lý do đặc biệt gì, nếu nói đặc biệt hơn một chút, thì chắc là rau nhà cậu. Hôm nay cậu có thể đưa tôi đến nhà cậu hái rau không?"
Khanh Mạnh Chúc đưa Chu Yến đến đất nhà mình, để anh ta thoải mái hái.
Chu Yến quan sát ruộng rau nhà Khanh Mạnh Chúc, có chút thất vọng: "Đậu đũa và cà chua không còn, bí đao cũng gần như hết rồi."
Khanh Mạnh Chúc giải thích: "Đợt cà chua trước đã hết mùa, lứa cà chua sau còn chưa lớn. Đậu que đậu đũa và bí đao cũng vậy, cũng gần hết mùa rồi. Nếu anh cần thì nhà tôi có cà chua khô và đậu đũa phơi khô, còn có bí đao để dành lại, lát nữa tôi đưa cho anh."
Chu Yến: "Cần! Rau khô càng nhiều càng tốt, bên tôi rất cần. Tôi xem rau ngoài ruộng trước đã."
Rau nhà Khanh Mạnh Chúc đã loại bỏ một đợt, nhưng cũng có những loại rau mới mọc lên.
Có tỏi non, rau diếp ngồng, cải trắng, cà rốt nhà cậu bây giờ đều có thể ăn được, cộng thêm cà tím, bí đỏ, mướp dây, dưa chuột... vốn đang vào mùa bội thu. Thêm cả lá sen, hạt sen, ngó sen trong ao, thứ có thể ăn được rất nhiều.
Chu Yến rất nhanh đã để mắt đến hạt sen. Anh ta hái một cái đài sen, bóc hạt sen bên trong ăn thử: "Ồ, hạt sen nhà cậu không giống với hạt sen nhà người khác nhỉ."
Khanh Mạnh Chúc: "Ăn ngon hơn đúng không?"
Chu Yến cẩn thận nhai và nếm thử: "Đúng! Thơm, ngọt và mềm hơn, hương thơm còn phức tạp hơn, là hương thơm rất thanh mát của hạt sen. Tôi hái thêm một đài sen nữa nhé?"
Khanh Mạnh Chúc: "Hái đi. Dù sao cũng chỉ có thể cho anh tối đa khoảng mười cân."
Chu Yến lập tức kêu lên: "Cậu có tận hai ao hạt sen mà còn keo kiệt vậy! Hạt sen bóc ra rồi thì được bao nhiêu đâu? Ít nhất cũng phải gấp đôi, cho hai ba chục cân đi chứ!"
Khanh Mạnh Chúc: "Đa số đài sen còn chưa già đâu, anh không thể phá hoại hạt sen non nhà tôi chứ?"
Chu Yến: "Hạt sen non có cái hay của hạt sen non, có rất nhiều món ăn được làm từ hạt sen non."
Khanh Mạnh Chúc: "Không được, chỉ có thể hái đài sen già thôi. Anh cứ dùng tiết kiệm đi, dù sao cũng chỉ có thể cho anh được bấy nhiêu đó thôi."
Chu Yến tặc lưỡi: "Thế còn ngó sen thì sao, cậu hái chút ngó sen lên cho tôi xem? Hay là tôi tự xuống nước mò?"
Khanh Mạnh Chúc lập tức nói: "Để tôi tự làm là được, người khác hái tôi sợ hái nhầm, làm hỏng củ sen đang lớn của tôi."
Chu Yến cũng không để ý: "Vậy cậu hái loại non một chút, loại non ăn ngon hơn."
Thế là Khanh Mạnh Chúc xuống ao mò lên một nắm ngó sen, cọng nào cọng nấy thẳng tắp, trắng như ngọc.
Chu Yến nhận lấy, dùng móng tay cạy nhẹ lớp vỏ ngoài rồi cắn một miếng.
Khanh Mạnh Chúc gọi anh lại: "Anh cẩn thận một chút, trong nước có không ít ký sinh trùng đấy."
Chu Yến: "Không sao, tôi đã cạo vỏ rồi. Ngó sen nhà cậu cũng ngon đấy, vừa ngọt vừa giòn vừa non, bình thường cậu tự ăn à? Ăn thế nào?"
Khanh Mạnh Chúc từ bờ ao bò lên: "Xào thịt bò, xào trực tiếp hoặc thêm ớt ngâm, món nào cũng ngon."
Chu Yến mắt sáng lên nhìn cậu: "Vậy nhà cậu có ớt ngâm không?"
Khanh Mạnh Chúc: "Có, nhưng mới ngâm được hai tháng, mùi vị bình thường, không bằng ớt ngâm hơn một năm."
Chu Yến vươn tay kéo cậu lại: "Đủ dùng rồi! Tôi thử món trước đã."
Khách của Chu Yến phải đến tuần sau mới tới, anh ta đến thôn sớm như vậy chủ yếu là để thử món.
Theo lời Chu Yến, khách quan trọng như vậy, chắc chắn phải dựa vào đặc tính của nguyên liệu và tình huống cá nhân của khách mà từ từ điều chỉnh thực đơn.
Hiện tại thời gian hơi gấp, Chu Yến chỉ có một tuần để điều chỉnh.
Nếu có thời gian đầy đủ, dùng một hai tháng để điều chỉnh cũng không phải mà quá.
---
(1) Cỏ heo: cỏ thường dùng riêng cho heo/lợn ăn. Theo thuật ngữ gốc tác giả sử dụng thì đây là một chi thực vật trong họ nhà Cúc - chi Cỏ phấn hương (Ambrosia)
Chi thì gồm nhiều loài nha, ảnh bên dưới là minh họa một loài thuộc chi này:(Trên hình là Ambrosia artemisiifolia, chúng phát triển rất mạnh mẽ và dễ thích nghi, phát triển tốt đến lấn át luôn cả cây trồng chính, lại còn khó diệt nên thường được dùng cho heo ăn)
9
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
