TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 114
Chương 114: Chó trắng

Triệu Hòa Hy phải đi làm, sau khi hết cuối tuần liền rời đi.

Trong nhà chỉ còn lại hai người Khanh Mạnh Chúc và Minh Xuân Tích.

Trước đây, khi còn là anh em kế, họ từng sống chung một phòng, nên bây giờ dù ở riêng với nhau trong thời gian dài cũng không cảm thấy ngượng ngùng.

Trên thực tế, Minh Xuân Tích có thể ở lại nhà, trong lòng Khanh Mạnh Chúc rất vui vẻ, ngay cả làm việc đồng áng cũng có thêm động lực.

Hai người hái rau, bán rau, quản lý ruộng vườn. Lúc rảnh rỗi thì lên núi hái nấm, đào măng dại. Lúc nghỉ ngơi cũng sẽ ở trước bàn ăn mỗi người một việc.

Cho dù lúc này đã là tiết Đại Thử, thời tiết oi bức ngột ngạt khiến người ta bực bội trong lòng, Khanh Mạnh Chúc mỗi lần nhìn thấy Minh Xuân Tích đều sẽ cảm thấy yên tĩnh và tươi đẹp.

Cậu hy vọng Minh Xuân Tích có thể ở đây thêm một thời gian nữa, đáng tiếc Minh Xuân Tích chỉ thể làm việc tại nhà trong một tuần này, tuần sau phải đi làm trở lại.

Buổi sáng, Khanh Mạnh Chúc bọn họ bán rau xong thì đi tuần tra ao.

Hôm nay có mưa giông, buổi sáng mặt trời còn rất lớn, vừa ngột ngạt vừa nóng, không có một chút gió nào.

Khanh Mạnh Chúc đội mũ rơm, vén lá sen xem tôm càng ở dưới.

Không biết có phải vì rái cá và cáo đỏ bảo vệ tôm rất tốt hay không, mỗi lần bọn họ đến ao, chỉ cần hơi vén lá sen là có thể nhìn thấy tôm bơi qua bơi lại ở dưới.

Những con tôm càng này tụm lại thành đàn, cho dù kích thước còn nhỏ nhưng vẫn trông rất béo tốt.

Thân hình trong suốt kia trông đặc biệt hấp dẫn, Khanh Mạnh Chúc nhìn chằm chằm số tôm càng dưới nước, có chút không nhịn được muốn vớt lên ăn thử.

Minh Xuân Tích cũng đang xem tôm: "Bọn chúng hình như không ăn lá sen."

Khanh Mạnh Chúc: "Có chứ, anh xem chỗ khuyết trên lá sen kia là do tôm ăn đó. Nhưng lá sen nhiều quá, bên dưới còn có rong mái chèo nữa, chúng ăn không hết."

Sen là một loài thực vật có sức sống cực kỳ mạnh mẽ, lớn cũng rất nhanh. Hiện tại hai ao đều đã mọc đầy hoa lá, chút tôm này hoàn toàn không làm gì được chúng.

Khanh Mạnh Chúc nhìn đầy ao toàn là lá sen và đài sen, còn có chút ít hoa sen chưa tàn: "Dù sao với chút ít tôm này của năm nay thì không cần lo lắng, sang năm tôm nhiều hơn thì sang năm lại tính."

Nói xong, Khanh Mạnh Chúc vươn tay hái một đài sen lớn.

Hoa sen tàn rồi, đài sen dần dần phình to ra. Đài sen lớn nhỏ lắc lư trong ao, xanh đậm, xanh nhạt, xanh nõn, mỗi cái đều khác nhau, trông rất vui mắt.

Khanh Mạnh Chúc cứ đến ao là thích hái đài sen ăn. Cậu hái một cái chia cho Minh Xuân Tích ăn, ăn rất đã thèm, lại không đến mức ăn ngán.

Theo sự thay đổi của mùa, các hương vị trong hạt sen lắng đọng lại, hạt sen nhà cậu càng ngày càng thơm ngon, ăn vào sướиɠ miệng vô cùng.

Khanh Mạnh Chúc nói với Minh Xuân Tích: "Cũng may trước kia anh nhắc em lắp camera, nếu không những đài sen này bị người ta trộm mất, em phải đau lòng chết mất.

Minh Xuân Tích ở thôn lâu rồi, đã khá rõ tình hình trong thôn: "Lắp camera có ích không? Anh thấy người ta tiện tay hái đài sen ao bên đường, hình như cũng không có ai nói gì."

Khanh Mạnh Chúc chỉ vào bờ ao: "Ao của chúng ta không giống, bờ ao này được đắp thành đập lên cao và rộng như vậy, nếu có ai muốn hái đài sen thì phải xuống ao. Vậy thì hành động đó không chỉ đơn giản là tiện tay hái nữa, mà rõ ràng là ăn trộm."

Minh Xuân Tích nhìn một cái, gật đầu.

Khanh Mạnh Chúc nói xong, lẩm bẩm: "Nhưng phòng quân tử không phòng tiểu nhân, có người mặt dày xuống trộm, cũng không còn cách nào hơn."

Nếu là người trong thôn hái một hai cái, việc kiểm tra lại camera giám sát không đáng, mà dù kiểm tra rồi báo cảnh sát cũng rất lãng phí thời gian và sức lực.

Khanh Mạnh Chúc thỉnh thoảng cũng có thể thấy đài sen nhà mình bị hái mất, nhưng chỉ cần không cố tình hái nhiều, vậy thì cậu cũng lười quản.

Khanh Mạnh Chúc nói chuyện bên này. Đàm Văn Lỗi làm việc mệt mỏi, chạy tới tìm bọn họ nói chuyện phiếm, khi nghe cậu nói tới đó thì cũng nói: "Nếu cháu sợ trộm thì nuôi thêm mấy con "chó trắng" đi."

Khanh Mạnh Chúc ngẩng đầu: "Cháu đã nuôi chó săn rồi, nuôi thêm nữa thì quản không xuể."

Đàm Văn Lỗi nghe được lời này của cậu, dở khóc dở cười: "Ai bảo cháu nuôi chó chứ? Ý chú là nuôi ngỗng, trong thôn gọi ngỗng là chó trắng, cháu không nhớ sao?"

Khanh Mạnh Chúc lúc này mới phản ứng lại: "Ngỗng ạ?"

Đàm Văn Lỗi: "Đúng! Chính là ngỗng. Thứ đó sống dưới nước, rất bảo vệ địa bàn của mình, lại hung dữ. Nếu có ai xuống hái đài sen, đảm bảo sẽ bị chúng nó mổ cho nở hoa."

Khanh Mạnh Chúc: "Ngỗng không phải sẽ ăn tôm sao?"

Đàm Văn Lỗi: "Không ăn, thứ đó ăn rong rêu, nó là động vật ăn cỏ."

Minh Xuân Tích: "Không phải nói tất cả sinh vật khi có cơ hội ăn thịt đều sẽ chọn ăn thịt sao?"

Minh Xuân Tích không thích nói chuyện lắm, Đàm Văn Lỗi rất ít khi trò chuyện với anh, lúc nói chuyện với anh cũng sẽ kiên nhẫn hơn: "Không phải, ngỗng vừa to vừa nặng nề, vốn không đuổi kịp cá tôm, lâu dần chúng sẽ không thích ăn cá tôm nữa."

Nói xong, Đàm Văn Lỗi cười ha hả hai tiếng: "Nếu có thể bị ngỗng đuổi kịp ăn thịt, tôi thấy cá tôm đó cũng sắp hấp hối, đào thải được rồi."

Khanh Mạnh Chúc: "Có lý."

Khanh Mạnh Chúc sau khi về nhà tra tư liệu xong, quyết định nuôi thêm mấy con ngỗng.

Vịt thì gì cũng ăn, chắc chắn không thể nuôi ở ao sen bên kia rồi. Hiện tại mặt ao để không cũng uổng, chi bằng nuôi thêm gia cầm, nuôi ngỗng là vừa hợp.

Thịt vịt ngon như vậy, thịt ngỗng chắc chắn cũng không kém. Bây giờ bắt đầu nuôi, qua năm chắc là có thể ăn được rồi.

Hơn nữa, ngỗng có ý thức bảo vệ địa bàn, còn có thể giúp xua đuổi chim chuột hay rắn nước. Rái cá và cáo đỏ quen hoạt động vào ban đêm, ban ngày chúng ngủ say sưa trong hang, không lo được nhiều vậy.

7

0

3 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.