TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 112
Chương 112: Bữa cơm nhà nông

Khanh Mạnh Chúc chặt vịt thành từng miếng lớn, bật bếp, đun nóng chảo đến cực nóng, sau đó cho thịt vịt vào.

Đi kèm với một tiếng "xèo", thịt vịt dần dần săn lại trong chảo, nước thịt và mỡ bị chảo nóng ép ra.

Khanh Mạnh Chúc vo gạo trong mùi thịt thơm lừng, đổ cả gạo lẫn nước suối vào một bên nồi khác.

Ngọn lửa liếʍ láp đáy nồi, nước trong nồi rất nhanh đã sôi sùng sục, hương thơm đặc trưng của gạo tỏa ra theo hơi nước bay lên.

Đợi cơm xôi được một lúc, Khanh Mạnh Chúc vớt cơm ra niêu đất, sau đó múc nước cơm ra. Cơm cần phải hấp thêm một lát nữa, nước cơm để trong chậu lớn cho nguội, lát nữa có thể bắt đầu ăn.

Trong bếp toàn là mùi thơm, mùi thơm của thịt vịt, mùi thơm của cơm, mùi thơm của gừng tỏi. Hương thơm ấy giống như có hình có dạng, lượn lờ khắp gian bếp, len lỏi vào mũi, vào miệng của mọi người, khiến ai nấy đều đói đến mức bụng kêu ùng ục.

Thế nhưng, muốn nếm được mỹ vị còn cần phải đợi thêm một lát nữa.

Thịt vịt được xào đến khi lớp da bên ngoài vàng óng, mỡ đã ra hết. Khanh Mạnh Chúc cho dưa chua rau muống vào, tiếp tục xào lửa lớn, xào ra vị chua thơm.

Cọng dưa chua dần dần phủ lên một lớp mỡ, mùi thơm nồng nặc chuyển thành mùi thơm tuyệt diệu càng thêm dịu dàng và phức tạp.

Khánh Mạnh Chúc thả một nắm lớn ớt xanh đỏ đã băm nhỏ vào nồi, rồi rắc thêm một nắm tỏi trắng tinh. Cậu cho thêm xì dầu và dầu hàu, xào đến khi dậy mùi nước sốt đậm đà, sau đó lại rắc một nắm lá tỏi xanh biếc lên trên

Thịt vịt ra nồi.

Triệu Hòa Hy vẫn luôn đợi bên cạnh đã sớm không đợi được nữa: "Thơm quá! Tớ đã lau bàn xong cả rồi, có thể chuẩn bị bưng thịt vịt ra chưa?"

Khanh Mạnh Chúc: "Bưng đi, tớ xào thêm một món rau nữa là có thể ăn cơm rồi, nhanh thôi."

Thế là, mấy phút sau, mọi người đã ngồi vào bàn.

Một món thịt vịt, một món bí đao xào, một món xà lách xào dầu hào. Ba món ăn thường ngày, ăn kèm với cơm trắng mới nấu, đơn giản mà ngon miệng.

Triệu Hòa Hy vừa ngồi vào bàn, lập tức gắp một miếng thịt ức vịt.

Hương vị thịt vịt rất đậm đà, thịt mềm dai. Triệu Hòa Hy dùng răng xé thịt, từng thớ thịt đều tươi ngon vô cùng, khiến người ta ăn mãi không ngừng, muốn ăn nữa.

Quá thơm.

Mùi thịt đậm đà khác hẳn với bất kỳ loại thịt nào, cũng hoàn toàn khác với thịt vịt mua ở bên ngoài.

Dường như hương vị nguyên bản của thịt vịt đã được thu lại một cách kín đáo, dưới sự điều hòa của dầu nóng, rượu gạo và tỏi băm, tất cả đều biến thành một mùi thơm nồng nàn quyến rũ.

Món ăn này không chỉ có thịt vịt ngon, mà hương vị chua của dưa chưa và ớt băm phối cùng quả thật tuyệt vời.

Triệu Hòa Hy bị cay đến xuýt hà, lau khóe miệng rồi dùng muỗng chung múc một muỗng đồ ăn kèm đặt lên cơm trắng thơm tho, trộn đều một chút, sau đó ăn một miếng lớn vào miệng. Trong nháy mắt, vị chua, thơm, cay từ khoang miệng và khoang mũi phun ra, tuyệt diệu vô cùng.

Ăn hết một bát cơm lớn vào bụng, Triệu Hòa Hy lại xới thêm một bát, sau đó uống một ngụm nước cơm đã nguội, cảm giác từ tinh thần đến thân thể đều được xoa dịu.

Khanh Mạnh Chúc và Minh Xuân Tích ăn uống tao nhã hơn một chút, nhưng cũng ăn rất nhanh.

Mọi người đều không nói gì nhiều, ăn hơn nửa tiếng thì ăn hết thịt vịt, chỉ còn lại chút đồ ăn kèm.

Ăn xong, mọi người ngồi trên ghế đều không muốn động đậy.

Triệu Hòa Hy lười biếng dựa vào lưng ghế: "Bữa cơm hôm nay của chúng ta mới tính là cơm nhà nông chính hiệu."

Khanh Mạnh Chúc chỉ vào chính mình: "Đúng thế, từ nguyên liệu đến địa điểm rồi đến người nấu cơm, toàn là yếu tố nhà nông."

Minh Xuân Tích: "Ngon hơn các quán cơm nhà nông rất nhiều."

Khanh Mạnh Chúc gật đầu: "Nguyên liệu trong nhà đều do em tự tay làm, tuyệt đối không thêm hóa chất và phụ gia độc hại, muốn không ngon cũng khó."

Triệu Hòa Hy ở bên cạnh phì cười: "Ha ha ha ha."

Bây giờ trời tối muộn, từng mảng ráng chiều kéo đến trên bầu trời, rực rỡ như gấm.

Mấy người ngồi nghỉ một lát, phân công dọn dẹp nhà bếp.

Khanh Mạnh Chúc từ tủ lấy ra thịt vịt đã được múc ra trước khi xào: "Em phải đi cho rái cá và cáo đỏ ăn rồi, mọi người có muốn đi cùng không?"

Vừa rồi đã cho hai con chó ăn rồi, bát thịt vịt lớn này là Khanh Mạnh Chúc cố ý để dành cho rái cá và cáo đỏ.

Đương nhiên, hai con chó lát nữa chắc chắn sẽ lại đến ăn ké, số thịt này cũng đã trừ hao bao gồm phần của chúng.

Minh Xuân Tích và Triệu Hòa Hy đều đồng ý, ăn no rồi đi cho thú ăn, vừa hay tiêu cơm.

Khanh Mạnh Chúc bèn dẫn họ ra sân sau

Khanh Mạnh Chúc vốn tưởng rằng phải gọi rái cá và cáo đỏ ra, chắc là không dễ dàng lắm.

Không ngờ rái cá và cáo đỏ đã sớm ngửi thấy mùi thơm, canh chừng sẵn ở chỗ cậu thường cho chúng ăn, vươn cổ chờ đợi. Bộ dạng mong chờ kia, khiến Khanh Mạnh Chúc có chút áy náy vì đến quá muộn.

Triệu Hòa Hy giơ điện thoại chụp một tấm. Cáo đỏ cảnh giác nhìn sang, thấy là người quen thì liền mặc kệ, sau đó cũng ríu rít đòi ăn với Khanh Mạnh Chúc

Khanh Mạnh Chúc đeo bao tay dùng một lần vào, bóc thịt vịt chia cho chúng: "Ăn chậm thôi nhé, cẩn thận xương."

Hai con vật căn bản không để ý, đều cúi đầu ngậm lấy thịt vịt nhai nhồm nhàm, nhai từ bên trái sang bên phải rồi lại từ bên phải sang bên trái, động tác giống nhau như đúc.

Lúc chúng tách ra thì mỗi con đều có đặc điểm riêng, lúc đứng chung thì thật sự có cảm giác "đây là một nhà".

Khanh Mạnh Chúc mỉm cười, cho chúng ăn vòng thứ hai.

Rái cá và cáo đỏ đều là động vật hoang dã, Khanh Mạnh Chúc không dám cho chúng ăn quá nhiều, nếm thử chút là được.

Đợi ăn xong, rái cá vẫn chưa cam lòng mà túm lấy ống quần Khanh Mạnh Chúc: "Eng eng?"

Khanh Mạnh Chúc cho nó xem cái bát và tay không: "Thật sự không còn gì nữa, lần sau sẽ mang đồ khác cho các em."

Cáo đỏ cũng rơm rớm nhìn Khanh Mạnh Chúc: "Ngao."

Khanh Mạnh Chúc: "Được rồi, đến giờ đi săn của các em rồi, mau đi săn đi."

Ngay cả hai con chó cũng liếʍ mép, gia nhập hàng ngũ đòi ăn: "Gâu Gâu!!"

6

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.