TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 106
Chương 106: Tâm sen

Ông cụ hồi trẻ ăn nhiều khoai lang sống nên rất oán niệm với khoai lang sống, Khanh Mạnh Chúc nhìn vẻ mặt của ông, không nhịn được cười.

Ông cụ cũng cười, ném cả hạt sen lẫn tâm sen vào miệng nhai.

Khanh Mạnh Chúc thấy tâm sen đắng nên ăn sẽ phải lấy tâm sen ra, ăn không nhanh bằng cụ.

Vì vậy lúc nhìn thấy sắc mặt cụ thay đổi, Khanh Mạnh Chúc cứ tưởng cụ bị đắng: "Tâm sen nhà cháu thật sự rất đắng, ông uống ngụm trà cho đỡ ạ."

Ông cụ không uống trà, chỉ nói: "Đắng một chút mới tốt, chứng tỏ chất lượng tốt. Mạnh Chúc này, hạt sen nhà cháu thơm lắm, giống gì vậy?"

Khanh Mạnh Chúc cũng nói như lúc nói với Đàm Văn Lỗi: "Cháu cũng không biết cụ thể là giống gì, là giống cũ để lại trong tủ nhà cháu ạ."

Ông cụ: "Giống cũ tốt, giống cũ vừa ngon vừa bổ."

Khanh Mạnh Chúc ngẩng đầu nhìn ông, có hơi bất ngờ: "Bổ ạ?"

Ông cụ nhích lại gần hơn một chút: "Mạnh Chúc này, đài sen nhà cháu bán không? Ông mua một ít."

Khanh Mạnh Chúc không từ chối thẳng thừng: "Ông mua để làm gì ạ? Ông cũng biết đấy, năm nay cháu trồng không nhiều sen lắm, lại còn dùng hạt sen để trồng nữa nên đài sen rất ít, bình thường chỉ để nhà ăn thôi."

Ông cụ: "Ông muốn làm chút trà tâm sen. Thằng ba nhà ông không biết có phải đến tuổi mãn kinh không, dạo này nóng trong người, cứ nổi mụn liên tục, người cũng bực bội. Ông muốn mang chút trà tâm sen về cho nó thanh nhiệt."

Khanh Mạnh Chúc nhắc nhở: "Nếu cơ thể không khỏe thì vẫn phải đi bệnh viện, trà tâm sen chỉ có thể coi là thực phẩm chức năng thôi ạ."

Ông cụ lắc đầu: "Đi rồi. Nó đến bệnh viện bác sĩ cũng kê cho nó uống trà tâm sen, còn kê thêm cả thuốc bắc thuốc tây một đống, ông thấy cũng chẳng có hiệu quả gì. Chắc là thuốc không tốt, ông mới muốn lấy thêm chút tâm sen cho nó thử xem sao."

Khanh Mạnh Chúc xòe lòng bàn tay ra, cho ông cụ xem tâm sen vừa bóc: "Nếu ông muốn đài sen thì cháu không có nhiều, nhưng trước đây lúc ăn hạt sen cháu có thu thập một ít tâm sen, đều đã phơi khô rồi. Nếu ông cần thì lát nữa cháu mang qua cho."

Khanh Mạnh Chúc không ăn tâm sen, trước đây lúc làm sữa hạt sen cho tôm ăn, cậu cũng lấy tâm sen ra. Vì vậy tâm sen phơi khô nhà cậu thật sự không ít.

Ông cụ gật đầu lia lịa, vui vẻ nói: "Tốt quá, ông đi về lấy với cháu."

Khanh Mạnh Chúc: "Cũng được, cháu lấy thêm cho ông ít rau nữa. Thời gian ông đi du lịch cháu có phơi được khá nhiều rau khô, cà tím, đậu đũa, cà chua, bí ngô các loại đều phơi cả, vị cũng được ạ."

Ông cụ càng vui hơn: "Cháu nói vậy ông thật sự thèm rồi đấy, ở ngoài cái gì cũng tốt, chỉ có rau dưa là không ngon bằng đồ nhà cháu."

Ăn cơm trưa xong, Khanh Mạnh Chúc thu dọn cho Khanh Quốc Trí hai túi rau lớn và một nắm nhỏ tâm sen.

Ông cụ vui mừng khôn xiết, nhất quyết dúi cho Khanh Mạnh Chúc hai chai rượu ngon, bảo cậu giữ lại uống.

Khanh Mạnh Chúc nói không uống rượu, ông cụ liền bảo cậu dùng chỗ rượu đó để nấu ăn. Ông cụ còn nhấn mạnh rau nhà cậu ngon, nấu ăn dùng chút rượu ngon sẽ càng ngon hơn, Khanh Mạnh Chúc nghe được không khỏi bật cười.

Thấy ông cụ vội vàng muốn về, Khanh Mạnh Chúc gọi riêng một chiếc xe đưa ông về.

Ông cụ vừa lên xe đã gọi điện thoại cho con trai thứ ba: "Thằng ba à, tối nay qua ăn cơm nhé? Ba vừa lấy được một ít rau và trà tâm sen nhà Mạnh Chúc ở thôn, tối con qua ăn cơm, tiện thể mang trà tâm sen về luôn."

Khanh Huân nghe cha mình nói vậy, trong lòng ấm áp: "Ba, ba còn cố ý xin trà tâm sen cho con sao?"

"Phải đó." Ông cụ oán trách, "Khóe miệng con mọc mụn nước hết đợt này đến đợt khác, bảo con nghỉ ngơi cho tốt, ăn thanh đạm một chút mà con không nghe, chỉ đành mang cho con một ít tâm sen thôi."

Khanh Huân: "Chúng con đang bận thu mua công ty, cũng không có thời gian nghỉ ngơi."

Ông cụ: "Tiền kiếm bao nhiêu cho đủ, với cả, công ty đâu chỉ có một mình con là chủ tịch, buông lỏng một chút thì sao?"

Khanh Huân: "Cơ hội ngàn năm có một, không thể buông được, con còn liên quan đến bát cơm của rất nhiều người, cũng không tiện buông tay."

Ông cụ trừng mắt: "Nói không lại với con. Được rồi, tối qua ăn cơm, ba đang đi xe đây, không nói nữa."

Ông cụ về đến nhà liền bắt tay vào tự làm, người giúp việc khuyên không được, đành phải làm phụ ông.

Đến tối Khanh Huân qua thì ông cụ đã làm xong ba món một canh, bày sẵn trên bàn.

Khanh Huân vừa bước vào cửa, còn chưa kịp rửa tay đã vội vàng chạy đến bên bàn xem món ăn. Có bí đao nấu với thịt bằm, mướp đắng xào tươi, tôm nõn xào hẹ, canh sườn với lá cẩu kỷ. Toàn là món thanh nhiệt giải độc.

Khanh Huân: "Ba à, con ăn xong mấy món này chắc mặt con cũng xanh mơn mởn luôn."

Ông cụ quay lại nhìn ông ta một cái, nói: "Còn hơn là mắt con vàng vọt, mau mau đi rửa tay rồi ăn cơm."

Khanh Huân cười đi rửa tay, lau khô tay rồi đến ngồi xuống ăn cơm: "Không nói gì thì thôi, rau nhà Mạnh Chúc thơm thật. Không biết Khanh Ngôn dạy con thế nào mà Mạnh Chúc lớn lên lại về quê trồng trọt, còn trồng giỏi như vậy nữa chứ."

Khanh Ngôn chính là ba của Khanh Mạnh Chúc, Khanh Huân lớn hơn Khanh Ngôn vài tuổi nhưng vừa cùng thế hệ vừa là họ hàng, lúc nhỏ cũng chơi với nhau, coi như là bạn bè.

Ông cụ nghe thấy vậy thì thở dài: "Khanh Ngôn đáng tiếc, nếu không thì bây giờ cuộc sống đã tốt đẹp hơn biết bao?"

Khanh Huân sợ ông cụ buồn phiền, vội vàng đổi chủ đề: "Ba ơi, món mướp đắng hôm nay xào ngon quá. Con trước kia còn không thích ăn mướp đắng, không ngờ bây giờ cách vài ngày không ăn lại thấy thèm."

Ông cụ: "Cũng không lạ, khẩu vị con người sao có thể cả đời không thay đổi?"

8

0

3 tháng trước

10 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.