TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 41
Chương 41: Cô dùng thủ đoạn gì?

Cô gái bị chất vấn khẽ ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, giọng nói mềm mại, lại vô cùng điềm tĩnh: "Tôi dùng thủ đoạn gì?"

"Cô dùng thủ đoạn gì?!"

Tống Nhan Thời tức đến bật cười, nghĩ tới cảnh Mộc Giai Ân ướt sũng cả người tìm đến mình khóc lóc, sắc mặt cô ta càng thêm u ám: "Đây vẫn là trong khuôn viên trường học đấy! Cô dám ra tay đánh Mộc Giai Ân! Mặt cô ta bị cô tát đỏ bừng, bị cô đẩy ngã xuống đất dính đầy nước bẩn, cả người đều ướt nhẹp! Tay cô ta còn có một vết rách dài hơn chục phân, cô dám nói không phải do cô dùng dao rọc giấy cắt ra?"

"Hôm nay cô dám dùng dao rọc giấy cắt người, vậy ngày mai có khi dám cầm dao phay đâm người ta thật đấy!"

Thiếu nữ xinh đẹp đứng trước mặt hơi cau mày, có lẽ vì Khương Ấu Vãn thật sự quá đẹp, ngay cả khi nhíu mày cũng xinh đến mức động lòng người. Môi hồng khẽ nhả ra vài chữ, lạnh nhạt vô cùng: "Không phải tôi làm."

"Không phải cô thì là ai? Đừng có mà ra vẻ nữa! Tôi cảnh cáo cô..."

Tống Nhan Thời giơ tay bóp cằm Khương Ấu Vãn, bộ móng tay vẽ hiệu ứng mắt mèo chạm lên làn da trắng mịn như sữa của thiếu nữ, đầu ngón tay truyền đến cảm giác mềm mại thái quá, như chạm vào đậu hũ non vừa thành hình.

Tống Nhan Thời hơi khựng lại, những lời định nói lập tức mắc nghẹn trong cổ họng.

Ngay lúc cô ta còn đang đờ người, Khương Ấu Vãn đã giơ tay hất phăng tay cô ta ra: "Tôi đã nói rồi, không phải tôi làm."

"Cô muốn nghĩ sao thì nghĩ, nhưng chuyện gì cũng phải có bằng chứng. Các người nói tôi đánh, vậy cứ đi trích xuất camera giám sát trong trường ra. Tùy các người xử lý, có bằng chứng rồi hẵng nói tiếp."

Một lúc lâu sau khi Khương Ấu Vãn nói xong, Tống Nhan Thời vẫn chưa hoàn hồn.

Thậm chí cô ta còn ngây ngẩn nhìn bàn tay vừa bị hất ra khi nãy, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta cũng dần đỏ ửng lên.

"Chị Nhan Thời?"

Đám người đi theo Tống Nhan Thời gọi cô ta một tiếng từ phía sau. Cô ta lập tức bừng tỉnh, gương mặt đỏ ửng nhìn cô gái trước mặt: "Cô vừa nói gì cơ?"

Đôi mắt xinh đẹp kia vẫn bình tĩnh nhìn cô ta, thậm chí còn có chút bất đắc dĩ.

Lời định nói tiếp của Tống Nhan Thời như bị nghẹn lại. Cô ta đỏ bừng mặt, ném lại một câu “Không ai được rời đi, đợi tôi ở đây”, rồi hấp tấp giẫm giày cao gót bỏ chạy.

Đám đàn em của cô ta đứng ngơ ngác tại chỗ...

2

0

3 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.